Nhóm hai ở ngay cạnh cửa xưởng nên Phương Á Lan cũng nghe thấy những lời vừa rồi của Vương Hiểu Lệ, bắt gặp những ánh mắt nhìn cô ta chờ xem kịch vui, Phương Á Lan không nhịn được cắn chặt hàm răng, tâm tư nhanh chóng xoay chuyển.
Đây là trường hợp mà Phương Á Lan trước đây không nghĩ tới, kiếp trước giao tình của cô ta và Lâm Tĩnh không sâu sắc, ấn tượng của cô ta về Lâm Tĩnh chỉ là một cô gái yếu đuối và hơi may mắn một chút. Sau khi cô ta trùng sinh đọc lại nguyên tác, ấn tượng của Phương Á Lan đối với Lâm Tĩnh vẫn không hề thay đổi theo chiều hướng tốt hơn, cô ta vẫn cảm thấy nếu Lâm Tĩnh không phải là nữ chính, nếu cô không kết hôn với Triệu Hoằng Nghị, sớm muộn gì cô cũng sẽ bị người khác xé xác ăn tươi nuốt sống.
Vì vậy, theo quan điểm của Phương Á Lan, ngay cả khi Lâm Tĩnh tức giận vì cô ta trở về muộn, cô ta vẫn có thể dùng vài câu qua loa để xoa dịu cô.
Nhưng sau đêm qua, mọi chuyện đều nằm ngoài tầm kiểm soát của cô ta, trong nguyên tác, Lâm Tĩnh vốn nhu nhược không có chính kiến, lại trở nên đắc ý ngang ngược, còn tinh ý đoán ra được mục đích của cô ta, cuối cùng dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Bị nhiều cặp mắt đánh giá như vậy, phản ứng đầu tiên của Phương Á Lan là dứt khoát phủ nhận chuyện này, vấn đề là tối hôm qua tuy là họ ngồi ở hàng cuối cùng, nhưng bên cạnh cũng có những người khác, nói không chừng có thể thấy được mọi chuyện, trực tiếp phủ nhận càng giống như cô ta có tật giật mình.
Bất quá bây giờ thừa nhận cũng không sao, dù sao Lâm Tĩnh đoán được mục đích thật sự của cô ta cũng không có chứng cứ, cô ta có thể cắn chặt cái lý do bản thân không cố ý. Chỉ là nếu làm như vậy, cô ta nhất định phải hạ cuối đầu hạ thấp mình trước mặt Lâm Tĩnh.
Thành thật mà nói, sau khi nghe những lời tàn nhẫn của Lâm Tĩnh, cô ta thật sự không muốn cúi đầu trước Lâm Tĩnh. Tuy nhiên, lý trí của Phương Á Lan biết rõ là cô ta phải cúi đầu, nếu không xử lý tốt chuyện này, danh tiếng của cô ta sẽ bị ảnh hưởng.
Đời này của cô ta nhất định phải làm vợ của tướng quân, danh tiếng nhất định không được có bất kỳ khuyết điểm.
Nghĩ đến đây, Phương Á Lan dùng tay phải buông thõng bên hông tự véo vào đùi mình.
Phương Á Lan dùng hết sức nhéo bản thân, đau đến mức hốc mắt cô ta lập tức đỏ lên. Phương Á Lan cảm thấy được nước mắt mình đã giàn giụa, bước đến trước mặt Lâm Tĩnh, nói với giọng nghẹn ngào: “Tối hôm qua làm ướt quần áo của cô khiến cô bỏ lỡ Hội Ái Hữu, là tôi không đúng, nhưng thật sự tôi không cố ý làm như vậy, xin cô hãy tha thứ cho tôi có được không?”
Đa số những người được phân đến xưởng may mặc ở nhóm hai đều là công nhân cũ của xưởng dệt, lúc được phân chỗ ở vào những năm 50, hầu hết họ đã được phân nhà riêng.