Vừa dứt lời Phương Á Lan đã biết không ổn rồi, nhưng trong lòng cô ta thực sự rất lo lắng, bởi vì trong nguyên tác Triệu Hoằng Nghị là vừa gặp đã yêu Lâm Tĩnh. Nếu không phải như vậy, sau khi sống lại cô ta cũng không cần phải tốn công tốn sức để cho Lâm Tĩnh bỏ lỡ Hội Ái Hữu như vậy. Mặc dù trước mắt xem ra nguyên tác cũng không phải là không thể thay đổi, ấn tượng của Triệu Hoằng Nghị đối với cô ta cũng rất tốt, nhưng lỡ đâu trên người Lâm Tĩnh có ánh hào quang của nữ chính gì gì đó thì sao, cô chỉ cần đứng trước mặt nam chính, nam chính sẽ lập tức yêu cô, chẳng phải mình sẽ phí công phí sức à!
Nghĩ tới đây Phương Á Lan cố kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: “Ý tôi là, tôi và anh ấy đã xác định quan hệ rồi, tốt nhất cô đừng có suy nghĩ gì với anh ấy, đây là vấn đề rất nghiêm trọng về tác phong, cần phải chú ý!”
Nghe ra ý doạ dẫm trong lời nói của Phương Á Lan, trong lòng Lâm Tĩnh càng cảm thấy buồn cười, mệt cô coi Phương Á Lan là bạn bè, kết quả trong lòng cô ta, bản thân mình lại là người đào góc tường của người khác!
“Tôi không nghĩ rằng cô lại ti tiện như vậy, càng sẽ không có bất kỳ ý nghĩ gì với đối tượng của cô, cũng mong sau này đừng có kiếm lý do buồn cười như vậy để sáp lại gần tôi!” Lâm Tĩnh không nể mặt mũi nói: “Còn nữa, sau này vui lòng gọi tôi là đồng chí Lâm, chúng ta không quen biết!”
Nói xong, Lâm Tĩnh không nhìn thêm Phương Á Lan cái nào, quay người rời đi.
Phương Á Lan đứng im tại chỗ, ánh mắt u ám nhìn theo bóng lưng của Lâm Tĩnh, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Nhưng cô ta suy nghĩ lại, hiện giờ Lâm Tĩnh có thể nói ra những lời này là bởi vì cô không biết mình đã bỏ lỡ cái gì, đợi sau này đến khi cô sống nghèo rớt mồng tơi lại biết được mình làm tới vợ của tư lệnh, nhớ tới chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ hối hận cả đời.
Phương Á Lan khẽ nhếch môi, nghĩ, thật hy vọng ngày đó có thể đến sớm một chút!
Trần Tú Lan và Trương Tú Mai đều là những công nhân kỳ cựu đầu tiên của xưởng may mặc, hai người đã quen biết nhau gần hai mươi năm, mối quan hệ của họ luôn tốt đẹp. Hơn nữa, lúc trước khi Trần Tú Lan được phân đến ngôi nhà phía sau Lâm gia, có thể nói Lâm Tĩnh là đứa trẻ do bà ấy theo dõi mà lớn lên.
Cho nên thấy Lâm Tĩnh trở về sắc mặt bà ấy không tốt lắm, Trần Tú Lan quan tâm hỏi: “Hai người đã nói cái gì?”
“Nói về chuyện tối hôm qua.” Lâm Tĩnh nói thẳng không hề giấu giếm.
“Tối hôm qua?” không đợi Trần Tú Lan mở miệng, Vương Hiểu Lệ đang ở một bên nghe họ nói liền vội vàng xen ngang: “Chẳng lẽ là chuyện tối hôm qua Phương Á Lan làm bẩn quần áo của cô.”
Mặc dù trong xưởng khá ồn ào, nhưng Vương Hiểu Lệ lại không hạ thấp giọng khi chị ta nói, vì vậy những nhóm người xung quanh nghe thấy lời của chị ta liền ngay lập tức quay đầu lại nhìn về phía Phương Á Lan, người vừa mới từ bên ngoài đi vào.