Chương 2: Hội Ái Hữu

Phân vân một lúc, ánh mắt của anh nhìn đến đôi mắt hạnh của cô, đôi mắt như quả hạnh, mở to tròn, hắc bạch phân minh, rất giống với con thỏ mà anh đã nuôi trước đây.

Anh bất đắc dĩ thở dài trong lòng, cởϊ áσ khoác quân phục đưa cho cô: “Nếu không ngại có thể lấy đỡ áo khoác của tôi.”

Nhìn cái áo khoác mới vừa được đưa qua, Lâm Tĩnh chần chờ một chút, nhưng cô suy nghĩ cũng không lâu lắm, cô nhỏ giọng nói cảm ơn, duỗi tay nhận áo rồi khoác lên trên người, nắm cổ áo nói: “Tôi đi tìm đồng nghiệp một chút, một chút nữa sẽ đem trả lại áo khoác cho anh.”

“Ừm.”

Đã được đối phương đồng ý, Lâm Tĩnh nhìn anh gật đầu, xoay người bước nhanh từ cửa chính hội trường.

Hội Ái Hữu năm nay không giống mấy năm trước, khi đó đại hội bắt đầu, các trình tự không nghiêm túc như vậy, hội Ái Hữu khuyến khích kết bạn, năm ngoái còn tổ chức bắt cặp nhảy đầm của các cặp nam nữ. Hiện tại không giống vậy, nói là hội Ái Hữu, nhưng lại giống như tiệc trà, bốn phía bày bàn ghếc, chừa ra phần sân khâu để biểu diễn.

Vừa mới bắt đầu mọi người tách ra ngồi theo từng đơn vị, nhưng theo thời gian trôi qua, các đồng chí mạnh dạng rời vị trí, chủ động đi tìm những thanh niên thích hợp để trò chuyện. Bất quá những nữ đồng chí tương đối rụt rè, đa số không ai di chuyển, chỉ là chỗ ngồi đã lệch đi, có rất nhiều đồng chí nam ở trong này.

Lâm Tĩnh tiến vào hội trường đến vị trí xưởng may, duỗi cổ tìm người, nhưng người còn chưa tìm thấy, thì cô đã bị nhân viên công đoàn Vương Ái Phương bước đến ngăn chặn: “Cô vừa rồi đi đậu vậy? Tôi đi tìm cô không thấy.”

Tuy rằng mối quan hệ này vì chuyện cá nhân mà thành, trong xưởng cũng không có những chỉ tiêu gì bắt buộc, nhưng đối phụ với người phụ trách hội Ái Hữu Vương Ái Phương, đương nhiên là kết bạn càng nhiều càng tốt. Dưới thêm vào đó, Vương Ái Phương không khỏi đối Lâm Tĩnh gửi lấy kỳ vọng cao, dù sao cũng là hoa khôi xưởng may, khi muốn bắt chuyện làm quen thì đã thành công hơn người khác phân nữa. Kết quả hội Ái Hữu vừa mới bắt đầu, Lâm Tĩnh đã không thấy đâu nữa, trong lòng cô ấy còn không khỏi có chút lo lắng.

Lâm Tĩnh đang định tìm cô ấy nói về sự việc này, cởi ra áo khoát quân trang nói: “Quần áo của tôi bị ước.”

Nhìn thấy dấu vế trên quần áo Lâm Tĩnh, Vương Ái Phương nhíu mày, vừa định nói “Cô cũng bất cẩn quá rồi”, liền nghe thấy Lâm Tĩnh hỏi: “Đúng rồi, cô có nhìn thấy Phương Á Lan không? Cô ta nói giúp tôi đi mượn quần áo?”

“Phương Á Lan? Sao tôi không nghe cô ta nói muốn mượn gì.” Vương Ái Phương hơi hơi sửng sốt, phản xạ tự nhiên quay đầu nhìn.

Theo ánh mắt Vương Ái Phương, Lâm Tĩnh thấy Phương Á Lan đang ngồi cạnh một sĩ quan, cô ta nghiên đầu, mặt vui vẻ nhìn qua người quân nhân ngồi kế bên. Tuy rằng không muốn dùng tâm tư không tốt để gán ghép vào người khác, nhưng kết hợp tiền căn hậu quả.