“Cô ra ngoài tìm tôi sao? Lúc nào?”
Phương Á Lan nói lung tung: “Chắc khoảng tám giờ, tôi mượn được áo xong lập tức đi tìm cô.” Thực ra tối hôm qua khi cô ta ra ngoài tìm Lâm Tĩnh đã là chuyện của sau tám rưỡi, nhưng cô ta nghĩ có lẽ Lâm Tĩnh đã về từ sớm rồi, nên đã nói sớm hơn nửa tiếng.
Lâm Tĩnh tiếp tục hỏi: “Tối hôm qua trước khi cô ra ngoài tìm tôi vẫn luôn tìm người khác mượn quần áo đúng không?”
“Cô hỏi chuyện này làm gì?” Phương Á Lan bị hỏi đến bực mình: “Tối hôm qua để cô chờ lâu như vậy là tôi không đúng, nhưng chuyện này cũng không thể trách tôi được, cô cũng biết bây giờ đang là mùa hè, tất cả mọi người đều mặc ít, tôi có thể mượn được áo khoác cho cô cũng là tốt lắm rồi.” Nói đến đây Phương Á Lan lập tức đổi giọng: “Tôi còn chưa nói cô đó, cô đi cũng không nói với tôi một câu, hại tôi khó khăn lắm mới mượn được áo khoác lại không tìm thấy cô, đành phải mang trả lại.”
Nếu như trước đó Lâm Tĩnh còn cảm thấy là mình nghĩ nhiều, hiện giờ nghe xong Phương Á Lan người xấu cáo trạng trước phàn nàn sau, cô đã xác định được chuyện tối hôm qua không phải là vô tình, mà là Phương Á Lan cố ý!
Nhận ra điều đó, Lâm Tĩnh mím chặt môi.
Mặc dù ngày xưa quan hệ của cô và Phương Á Lan cũng bình thường, nhưng bắt đầu từ nửa tháng trước, Phương Á Lan đột nhiên nhiệt tình, chẳng những muốn đi làm cùng cô, ngay cả đi vệ sinh cũng muốn gọi cô đi cùng. Mà tính cách của cô mặc dù không phải hướng ngoại, nhưng đối với việc người khác lấy lòng cũng đáp lại rất thật lòng, sau khoảng thời gian này, cô cho rằng bọn cô cho dù không tính là bạn thân, nhưng ít nhất cũng là bạn bè.
Nhưng hàng động của Phương Á Lan lại cho cô một cú tát đau điếng, thậm chí cô còn nghi ngờ rốt cuộc Phương Á Lan đã từng đối xử với cô như là bạn bè hay không!
Nếu có, tại sao cô ta biết rõ mình đang khổ sở chờ đợi ở bên ngoài, lại vẫn có thể trò chuyện vui vẻ cùng người khác? Tại sao lúc mình hỏi thì cô ta lại nói láo không chớp mắt, không nói thật một câu nào?
Càng nghĩ Lâm Tĩnh càng cảm thấy nực cười, càng nghĩ cô lại càng không nén nổi nỗi thất vọng trong lòng.
Còn Phương Á Lan mặc dù không biết trong lòng cô đang suy nghĩ gì, nhưng lại bị ánh mắt kiên định của cô làm cho chột dạ một lần nữa: “Cô, cô nhìn tôi chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi đang lừa cô sao?”
“Cô không lừa tôi sao?”
“Tất nhiên rồi, tại sao tôi lại phải lừa cô chứ?” Phương Á Lan chột dạ hỏi: “Với lại trên người cô có gì đáng giá để tôi lừa hả?”
Lâm Tĩnh nhỏ giọng phụ hoạ: “Đúng vậy, trên người tôi có cái gì đáng giá để cho cô lừa chứ?”