Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Đại Viện Dưỡng Oa Ký

Chương 19: Cẩm Tú Tiền Trình 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hàn Liệt mua giường, ba cái giường, hai chiếc giường tầng dưới, đều để vào chỗ đó vậy là đủ rồi.

Lên xe lăn qua lăn lại, đã chín giờ đoàn người chưa ăn sáng nên đã sớm đói bụng. Liễu Thục Vinh nấu trứng gà nhưng không thể nấu một bữa hoàn chỉnh, Liễu Tố Tố để Hàn Liệt đi hỏi thăm xem có bán cặp l*иg đựng cơm không.

Bây giờ cặp l*иg đựng cơm tương đối đầy đủ, món ăn mặn cũng có, nộm dưa chuột, rau xanh với ớt xanh nhồi thịt, trên mỗi hộp cơm đều có nửa quả trứng. Số lượng này đứa bé lớn chắc hắn không ăn hết, Liễu Tố Tố thì để làm bốn phần còn hai phần cho Hàn Liệt đi trả.

“Không phải không ăn no sao?”

Liễu Tố Tố vừa nhìn là biết phó đoàn trưởng Hàn thật sự không biết chăm trẻ: “Được rồi, dù không đủ thì trong túi chúng ta vẫn còn.”

Một hộp cơm trưa cho hai người ăn cũng không hề rẻ.

Hàn Liệt suy nghĩ một chút cũng phải, đi trả lại.

Liễu Tố Tố đem một cặp l*иg đựng cơm chia thành hai phần, cho dù là cơm hay đồ ăn đều chia rất công bằng. Trong cặp l*иg đựng cơm chỉ có nửa quả trứng, cô cầm trứng Liễu Thục Vinh nấu ra, lột để trên bàn: “Muốn ăn một quả nguyên thì ăn ít hơn hai miếng thịt, tự các con chọn đi.”

“Nhưng mẹ, con vừa muốn ăn trứng vừa muốn ăn thịt!” Trang Trình vô cùng tham.

Hiện tại cũng không quá tốt, trứng gà với thịt cũng thuộc về hàng xa xỉ. Ở nhà, Liễu Thục Vinh thương cháu ngoại, một tháng nhiều lắm thì ăn đến bốn năm lần.



“Không được, mẹ không có dao nên trứng này chia không đều. Ăn nhiều trứng thì chỉ có thể ăn ít đi hai miếng thịt.”

Trang Tiền với Trang Trình rất tiếc, Niệm Tô cúi đầu không nói lời nào. Rõ ràng ở tuổi này thì phải nói nhiều nhưng cậu bé giống như không quan tâm đến mấy cái này, ăn cái gì, có cái gì ăn không đối với cậu bé đều không quan trọng.

Chiêu Đệ thì có chút đứng ngồi không yên, ờ nhà bà cô nói với cô bé, hai đứa con của con dâu là em trai, cô làm chị gái nên phải nhường phần nhiều hơn không thì mẹ mới sẽ không thích cô bé.

Chiêu Đệ há to miệng, muốn gọi mẹ nhưng cuối cùng cũng không có nói to, chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Dì, cháu đem thịt của cháu cho em trai, cháu ăn cơm trắng là được.”

“Không cần đâu, tất cả mọi người trong nhà như nhau. Nên ăn cái gì thì ăn, nếu như cháu đem thịt cho họ thì cháu ăn trứng.”

Liễu Tố Tố vừa nói xong không chỉ có Chiêu Đệ mà ngay cả Hàn Liệt vừa ra ngoài mua cơm về cũng ngẩn ra tại chỗ.

“Đến đây, ngồi bên cạnh dì này.” Liễu Tố Tố cũng không biết câu nói này có ảnh hưởng gì, cô vẫy vẫy tay với Chiêu Đệ. Cô biết cô bé này không muốn gần người khác phái, điểm này không thể ép phải từ từ sửa. Cô cố ý để cô bé ngồi cạnh mình, còn bảo hai anh em Trang Tiền ngồi cùng với Hàn Liệt.

Chiêu Đệ ngơ ngác nhìn Liễu Tố Tố, cảm giác trong lòng nở ra.

Cô bé vẫn còn quá nhỏ không hiểu đây là loại cảm giác gì nhưng cô bé biết mình rất vui. Bởi vì đây là lần đầu tiên có người nói với cô bé “không cần nhường”, không phải vì cô bé là chị gái. Cô bé là một bé gái, cho dù là em trai cô bé cũng có thể ăn phần cơm chứa thịt.

Cô bé đầu bù tóc rối cầm hộp đựng cơm, muốn nói cái gì đó nhưng lại ăn nói vụng về nói không lên lời. Cuối cùng cô bé chỉ có thể cầm đũa lên, lén lút đem miếng thịt trong bát của mình để vào bát của Liễu Tố Tố. Sợ bị phát hiện cô bé còn tranh thủ thời gian lấy cơm đắp lên.

Bây giờ không phải nhường mà vì cô bé thích mẹ mới cho, cô bé muốn đem vật mình thích nhất cho cô.



Liễu Tố Tố đang dặn hai anh em Trang Tiền ăn từ từ, cũng không phát hiện hành động của Chiêu Đệ. Cô bắt đầu cầm hộp cơm ăn hai phần của mình, đột nhiên hỏi: “Hàn Liệt, hộ khẩu của anh ở bộ đội sao?”

Hàn Liệt gật đầu.

“Em cùng mấy đứa bé, cùng sẽ chuyển qua chứ?”

“Chờ nhận được kiểm chứng thì sẽ chuyển qua, sao vậy?”

Liễu Tố Tố nói: “Em muốn đổi tên lại cho bọn trẻ.”

Hàn Liệt sửng sốt: “Đổi tên?”

“Bọn họ vừa nghe tên cũng đã biết không phải người một nhà, không tốt.” Liễu Tố Tố nói.

Không chỉ không giống người một nhà hơn nữa mấy cái tên này nghe cũng không hay. Chiêu Đệ thì không nói làm gì, “Niệm Tô” thì càng không được, hai chữ này chính là chấp niệm của mẹ đứa bé. Mỗi lần gọi thì đều khiến Niệm Tô nhớ tới mấy ký ức không tốt đẹp.

Hơn nữa bây giờ là năm 1958 nhưng đợi đến năm 1970, sau cuộc cải cách văn hóa, chủ nghĩa đế quốc chính là tối kỵ! Gọi tên “Niệm Tô” này, sẽ bị người có tâm tư khống chế tuyệt đối là vấn đề lớn.

Cần sửa! Nhất định cần phải sửa!
« Chương TrướcChương Tiếp »