Vương Phân bình thản nói: "Thím cô, hay còn là em gái của cậu cô, giới thiệu cho Thanh Thanh một đối tượng, nhân tiện chủ nhật hôm nay nó không cần đi làm, liền hẹn ở nhà hàng quốc doanh để bọn nó gặp mặt."
Nguyễn Dao hờ hững đáp: "Ồ, trùng hợp vậy cơ à?"
Tim Vương Phân đập chậm một nhịp: "Trùng hợp gì chứ? Tuổi Thanh Thanh cũng không còn nhỏ, lúc này cần chọn nhà chồng. Tính tình cô cũng vừa vừa phải phải thôi, tôi khuyên cô nhường công việc cho Thanh Thanh cũng vì muốn tốt cho cô thôi."
"Người đàn bà cần nhất là nhà mẹ, có nhà mẹ mới có tiền đồ, nhà chồng mới coi trọng cô. Cô nhường công việc cho Thanh Thanh thì nhà ta vẫn có ba công nhân, chờ cô lập gia đình, rồi nhà chồng cô chung tay nuôi Kim Bảo lên đại học, đến lúc đó nhà ta có ba công nhân thêm một sinh viên đại học, nhà chồng còn không cưng chiều cô à?"
Nguyễn Dao lại cảm thấy buồn nuôn rồi nhưng cô vẫn gật gù: "Dì nói phải."
Món nợ cho sự buồn nôn này, sau này cô sẽ tính sổ với bà ta.
Việc khẩn cấp trước mắt là đập tan hôn sự này.
Vương Phân thấy cô trở lại cái vẻ dịu ngoan như ngày xưa, thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chờ Nguyễn Thanh Thanh rửa mặt xong, đám người liền lên đường đến nhà hàng quốc doanh.
Nguyễn Thanh Thanh vẫn còn ghi hận vụ bị cười nhạo, dọc đường cứ hếch mũi trợn mắt với Nguyễn Dao.
Ngay cả một ánh mắt Nguyễn Dao cũng không cho cô ta, cô mải ngắm nhìn cảnh sắc chung quanh.
Kinh thành thập niên 60 không có xe cộ đông nghịt, trên đường thỉnh thoảng gặp một hai chiếc xe đạp lướt qua, nơi nơi nhuốm màu u tối nhưng tinh thần dân chúng rất phấn chấn.
Đi gần một giờ mới đến nhà hàng quốc doanh ở phía bắc phố Tây Thiện.
Nhà hàng có bảng tuyên truyền, trên dùng phấn viết hàng chữ: "Hướng về giai cấp công nhân, chiến sĩ tiên phong—— đồng chí sắt đá muốn làm vua vui lòng học tập!"
Nguyễn Dao nghiêm túc làm ra tư thế chào hỏi với người đứng gần bảng tuyên truyền, rồi mới đi theo Vương Phân vào nhà hàng quốc doanh.
Nhà hàng quốc doanh này trước là một quán rượu nổi danh, tổng cộng có hai tầng lầu, trong đó còn giữ lại cách ngăn cho mỗi gian.
Muốn có cách ngăn phải trả hơn năm xu, người thường không muốn tốn nhiều tiền, nên vào hai lầu này trừ ba mẹ con Nguyễn Dao thì không có ai khác.
Vương Phân yêu cầu với nhân viên phục vụ hai gian cách ngăn, một đầu một cuối, Nguyễn Dao bị sắp xếp vào gian cuối.
Từ khi vào cách ngăn, Vương Phân không ngừng tẩy não cho Nguyễn Dao: "Dù bề ngoài Đàm đồng chí chỉ có hơi bình thường nhưng phúc lợi của đơn vị hắn khá tốt, hơn nữa, người biết chăm lo cho gia đình mới là người chồng phù hợp nhất. Lát nữa cô cũng đừng biến tôi thành con thiêu thân, biết không?"
"Dạ."
Nguyễn Dao cười gật đầu, trong lòng đồng thời thầm đếm.
Ba.
Hai.
Một.
Vừa nhẩm xong, Vương Phân đột nhiên "ái" một tiếng, xanh mặt ôm bụng: "Sao bụng tôi đau vậy chứ? Tôi ra ngoài tìm nhà vệ sinh giải quyết, cô ngoan ngoãn ở đây cho tôi. . ."
Lời còn chưa dứt, bụng bà ta lại quặn đau, không đợi Nguyễn Dao trả lời đã xông ra ngoài.
Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân, từ gần thành xa, cuối cùng không còn nghe thấy gì nữa.
Nguyễn Dao cong khóe miệng.
Vóc dáng và sức khỏe của Vương Phân có liên quan đến nhau. Bà ta ăn đồ có dính đậu xanh sẽ lên cơn đau bụng, vừa rồi cô tranh thủ trộn vào trong ly của bà ta một ít bột đậu xanh.
Lúc nữa cô muốn giả vờ diễn trò phá hôn sự, nhỡ có Vương Phân ở đây, bà ta sẽ kéo chân sau của cô.
Ngay tại lúc này, bên ngoài truyền tới tiếng của một người đàn ông: "Xin hỏi bên trong có phải Nguyễn đồng chí không?"
Giọng nói trầm thấp, mang chút thờ ơ, rất dễ khiến lỗ tai người nghe mang thai.
Lỗ tai Nguyễn Dao động một cái, không khỏi sinh lòng hiếu kỳ đối với đối tượng hẹn hò của Nguyễn Thanh Thanh.
Cô đứng lên đi tới cửa, ngó ra thang gác——
Chỉ thấy một người đứng ở cửa cách ngăn, bóng lưng thon dài cao ngất, mặc áo sơ mi trắng, phối với quần âu kiểu Tôn Trung Sơn, lộ ra bờ vai rộng, eo thon, chân dài.
Nhưng cái này không phải trọng điểm.
Trọng điểm là, chỗ quần âu đen rộng thùng thình lại bị nhô lên một độ cong hoàn mỹ.
Eo! và! mông cong! của! chó! đực! ! !
Dáng vẻ của thần tiên nha.
Nguyễn Dao lập tức trở nên kích động——
Cô dẩu miệng, huýt sáo về phía bờ mông kia.
Tần Lãng đang định vào cách ngăn: ? ? ?