Nguyễn Dao vờ lo lắng gọi mấy người đang đứng trong sân, đã đến lúc rồi.
Cô ra tay trước, ném dây lưng xuống dưới chân Vương Phân, mắt đỏ ửng: "Từ nhỏ đến giờ, ngày nào con cũng phải dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, làm việc nhiều không kém trâu, còn Thanh Thanh với Kim Bảo chẳng phải làm gì hết. Nhiều lúc con thật sự nghi ngờ mình có phải con ruột của mấy người không?"
Vương Phân sợ hết hồn, mí mắt giần giật: "Cô. . . nói nhăng nói cuội gì đấy?"
"Con nói bậy? Trước giờ con đều nghe các người, nhường ăn, nhường mặc, đến cả công việc cũng nhường nốt, vậy mà Thanh Thanh còn chưa vừa ý, chẳng lẽ còn muốn con tặng vị hôn phu cho cô ta thì mới chịu bỏ qua hay sao?"
Nói xong cô bụm mặt chạy đi, trước khi đi không quên mang theo quần áo trên tủ gỗ.
Trong phòng yên tĩnh lại.
Hai mẹ con bị quất mông nhìn nhau một cái, bầu không khí vô cùng lúng túng.
Mí mắt Nguyễn Thanh Thanh nhay nháy, đột nhiên nhỏ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ nói xem, chị ta chắc không biết vụ hôn sự bị đổi đâu nhỉ?"
Chân mày của Vương Phân nhăn lại thành một đường, lát sau mới lắc đầu: "Chắc là không."
Nếu biết, nó chắc chắn sẽ không an tĩnh, lạnh nhạt như vậy.
Lại nói, mẹ chồng bà ta an bài cho Nguyễn Dao mối hôn sự này là rất tuyệt vời. Tần gia có nền tảng là cán bộ, nếu có thể kết thông gia với Tần gia, sau này lúc Kim Bảo tốt nghiệp, việc tìm chỗ làm không còn khó khăn.
Nhưng đầu mụ mẹ chồng hẳn có vấn đề. Năm đó bà ta gần như đã quỳ xuống cầu xin mụ giao cuộc hôn nhân này cho Thanh Thanh, nhưng bằng bất cứ giá nào mụ cũng không chấp thuận. Bây giờ đừng trách bà ta đổi một con báo với Thái tử!
Nguyễn Thanh Thanh nghe vậy, tâm trạng mới dần thả lỏng: "Ả hồ ly tinh Nguyễn Dao kia dám cả gan đánh con, sớm muộn gì con cũng sẽ..."
Vương Phân cắt lời cô ta: "Trước khi hôn sự được quyết định, con ngoan ngoãn một chút cho mẹ, nhỡ mà hỏng chuyện thì đừng có đến tìm mẹ khóc!"
Nguyễn Thanh Thanh bĩu môi, không cam lòng vâng dạ.
Nguyễn gia náo loạn như vậy, người trong viện sớm đã nghe được, lại thấy Nguyễn Dao dụi mắt chạy vào phòng tắm, không khỏi đồng loạt lắc đầu:
"Nguyễn gia lại có chuyện à?"
"Con bé Nguyễn Dao nghe lời hiểu chuyện mà không hiểu sao vợ chồng bọn họ cứ phải thiên vị như vậy?"
"Thì chẳng vậy à, cứ mãi làm thế, sớm muộn gì cũng làm lòng đứa nhỏ nguội lạnh!"
Nguyễn Dao cúi thấp đầu, không ai nhìn thấy, đằng sau đôi mắt đầy bi phẫn là độ cong nhẹ nơi khóe môi.
Cô không có hứng thú với trạch đấu, càng không để ý đến việc cảm hóa người Nguyễn gia, chẳng qua là do bọn họ mắt mù gây gổ, cô không ngại quất cho họ ngừng nói.
Cũng xem như giúp nguyên chủ hả giận.
***
Chắc do bị Vương Phân cảnh cáo nên sau đó Nguyễn Thanh Thanh không gây chuyện nữa.
Vương Phân cũng không mách lẻo vụ bà ta bị đánh vào mông với chồng, dẫu sao chuyện này hơi khó mở miệng.
Hôm sau, Nguyễn Dao ngủ đến khi toàn thể Nguyễn gia có mặt rồi mới rời giường.
Cơm nước xong, cô giống như Nguyễn Thanh Thanh, đẩy bát một cái, ngồi bất động.
Vương Phân thấy cô không chăm làm việc nhà như trước đây, mặt đen như đít nồi. Nhưng hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải xử lý nên bà ta hít sâu một hơi, nuốt cơn giận trở về.
Sắc trời không còn sớm, tay Vương Phân cầm giẻ lau, quay về phía phòng gọi: "Thanh Thanh, con chuẩn bị xong chưa?"
Tiếng nói vừa dứt, cửa phòng "kẹt" một tiếng mở ra.
Nguyễn Dao liếc sang chỉ thấy Nguyễn Thanh Thanh, người ăn xong cơm liền lẩn vào phòng, thay bộ thường phục, trên mặt không biết trát loại phấn gì trắng bệch đến dọa người.
Nguyễn Thanh Thanh xoay một vòng, ngẩng đầu hỏi: "Mẹ, con mặc như thế này đẹp chứ?"
Vương Phân quét mắt qua mặt cô ta, một lời khó nói hết.
Nguyễn Kim Bảo đang nghịch pháo trúc ngoài sân chạy vào, không khỏi sợ hết hồn: "Chị hai, chị hù chết em. Bộ dạng của chị bây giờ nhìn như ếch rừng quý hiếm biến thành cóc con ấy. Có thành ngữ gì nhỉ, đúng rồi, ngô không ra ngô, khoai không ra khoai."
Nguyễn Thanh Thanh: ". . ."
Vương Phân: ". . ."
"Ha ha ha ha..."
Nguyễn Dao thiếu chút cười sái quai hàm.
Cô không ngờ Nguyễn Kim Bảo còn là một cao thủ chọc trúng tim đen.
Nghe Nguyễn Dao nắc nẻ, Nguyễn Thanh Thanh giận muốn chui xuống đất.
Da cô ta vốn dĩ sinh ra đã đen, bất luận chăm sóc thế nào cũng không trắng lên nổi, ngược lại da con hồ ly Nguyễn Dao kia trắng nõn nà không thua nước đậu. Tức chết cô ta!
Vương Phân: "Con đi rửa mặt cho sạch, cũng đừng làm mấy việc thừa thãi nữa. Không còn nhiều thời gian, chúng ta phải nhanh xuất phát thôi."
Nguyễn Thanh Thanh lườm nguýt Nguyễn Dao, vọt ra ngoài sân rửa mặt.
Nguyễn Dao nghiêng đầu nhìn về phía Vương Phân: "Thanh Thanh cũng đi theo à dì?"