Sau khi đội trưởng Hồ dạy dỗ người xong, Nguyễn Dao vội vàng hỏi ông sắp xếp bọn họ như thế nào.
Đội trưởng Hồ lấy khăn lau mồ hôi trên trán: "Bắt đầu từ ngày mai các cô sẽ cùng xã viên xuống đồng làm việc, khẩu phần lương thực tháng này có thể gửi cho các cô trước, chờ tháng sau các cô kiếm được tiền công thì lại trừ từ trên xuống."
Nghe được phải xuống đồng làm việc, trong lòng Nguyễn Dao không nhịn được thở dài một hơi.
"Đúng rồi, đội trưởng Hồ, chúng tôi vừa mới tới, rất nhiều đồ dùng sinh hoạt còn chưa đầy đủ, tôi muốn sang công xã bên kia mua sắm."
Đội trưởng Hồ gật đầu: "Được, lát nữa cô đến văn phòng, tôi sẽ cho cô thư giới thiệu."
Trở lại điểm thanh niên tri thức, mấy người Ôn Bảo Châu đã dậy cả rồi.
Nguyễn Dao nói với mọi người về chuyện ngày mai phải xuống đồng làm việc, lập tức tiếng khóc vang lên tứ phía.
Thẩm Văn Thiến bĩu môi oán trách: "Đây không phải cố tình làm chúng ta chết đói sao, ai lại có thể làm việc đồng áng chứ?"
Lâm Ngọc liếc mắt: "Không muốn làm việc thì cô tới làm thanh niên tri thức làm gì, cô cho rằng làm thanh niên tri thức là để cho cô đến làm đại tiểu thư sao?"
Thẩm Văn Thiến trợn mắt: "Lâm Ngọc cô có bệnh à, tôi nói tôi không muốn làm việc lúc nào?"
Lâm Ngọc lại liếc mắt, không lên tiếng.
Thẩm Văn Thiến nhìn cái nhà trọ không có ai giúp mình nói chuyện, mắt cô ta đỏ lên, trong lòng bắt đầu hối hận vì đến làm thanh niên tri thức.
Nguyễn Dao: "Tôi phải đến công xã mua ít đồ, các cô có ai muốn đi cùng không?"
"Ngoài ra, bây giờ chúng ta ở chung một chỗ. Về chuyện ăn cơm thì có hai cách, một là ăn chung, mọi người thay phiên nhau nấu ăn, hai là mỗi người tự làm, ăn của riêng mình."
Ôn Bảo Châu không hề nghĩ ngợi nói: "Tôi sẽ làm cùng với cô."
Thẩm Văn Thiến cũng không hề cân nhắc: "Ai muốn ăn chung với cô chứ?"
Nguyễn Dao cho rằng Lâm Ngọc sẽ chọn cùng các cô, không ngờ cô ấy cũng chọn loại thứ hai.
Nguyễn Dao nhún vai tỏ vẻ không thành vấn đề.
Ăn riêng cũng tốt, giảm bớt được mâu thuẫn và rắc rối.
**
Nguyễn Dao lấy thư giới thiệu từ đội trưởng Hồ, cùng Ôn Bảo Châu đến công xã.
Đội sản xuất Tây Câu là đội sản xuất gần công xã nhất, nhưng họ đã đi bộ gần một tiếng đồng hồ rồi.
Lúc này Nguyễn Dao vô cùng nhớ nhung các loại phương tiện giao thông hiện đại, xem ra cô phải nhanh chóng học cách sử dụng phương tiện giao thông ở nơi này - cưỡi ngựa.
Công xã không có gì hay để đi dạo, nhưng có một cung tiêu xã rất nhỏ.
Nguyễn Dao đi vào quan sát một chút thì phát hiện nơi này không giống thủ đô.
Bên này có rất nhiều sản phẩm từ cao lương, rượu cao lương, kẹo siro cao lương và tinh bột cao lương, cũng như nhiều loại thuốc Đông y phơi khô, như hoàng kỳ, hồng cân các loại.
Đây cũng được coi là đặc sản địa phương, những thứ này rất khó mua ở thủ đô.
Nguyễn Dao và Ôn Bảo Châu cùng nhau mua một ít bột mì và muối, lại đi bên cạnh cắt nửa cân thịt lợn.
Cô đã sử dụng hai viên kẹo sữa thỏ trắng để biết được từ nhân viên bán hàng rằng có thể hái rau dại ở gần đó.
Vì Ôn Bảo Châu thật sự không đi được nên Nguyễn Dao bảo cô ấy ở lại cửa trông đồ đạc, cô tự đi hái.
Theo hướng dẫn của nhân viên bán hàng, Nguyễn Dao đi bộ hơn mười phút, sau khi vượt qua một làn sóng lau sậy, cuối cùng nhìn thấy một đám rau dại nhỏ.
Rau dại mùa này không nhiều như mùa xuân, nhưng đã không mất tiền ai mà dám chê.
Nguyễn Dao ngồi xổm xuống hái rau dại, lúc cô chuẩn bị đứng lên đi về, phía trước cách đó không xa truyền đến tiếng ồn ào .
Trái tim cô run rẩy, ngay lập tức nín thở.
Một lát sau, giọng nói của hai người đàn ông phía trước truyền tới.
"Trong này có nấm mộc nhĩ và hoa quả khô, thuốc bắc lần này chỉ có hồng cân, tổng cộng năm cân."
"Hồng cân cho anh năm tệ, thêm cả nấm mộc nhĩ lại cho anh ba tệ."
"Thêm năm hào nữa."
"Được rồi, thêm năm hào nữa thì thêm năm hào."
Khá lắm.
Lại để cho cô gặp giao dịch chợ đen ở chỗ này.
Sau một trận tiếng ồn nữa, một người đàn ông đã rời đi, một người đàn ông khác chậm chạp không có động tĩnh.
Vừa lúc một trận gió thổi tới, lau sậy trong gió xào xạc rung động, Nguyễn Dao nhân cơ hội đẩy một đám lau sậy trước mắt ra nhìn ——
Chưa đầy năm mét ở phía trước có một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng, người đàn ông có thân hình cao lớn, ngũ quan sắc sảo sáng lạng.
Trong miệng của anh ta ngậm một cây lau sậy, cả người trông rất lười biếng.
Một lát sau, chờ người nhận hàng đi khuất, người đàn ông phun cây lau sậy trong miệng ra, xoay người đi.
Đợi người đàn ông đi xa, lúc này Nguyễn Dao mới đứng lên chuẩn bị trở về.
Ai ngờ mới đi chưa được hai bước đã đá vào một thứ.
Cô cúi đầu nhìn, lập tức vui vẻ ——
Là một ổ trứng vịt rừng, tổng cộng có tám quả.
Phải biết là trứng vịt rừng còn có giá trị dinh dưỡng cao hơn cả trứng gà.
Thật là vận may và nhân phẩm cùng bùng nổ.
Xin hãy gọi tôi là Nguyễn - Koi* - Dao.
*Koi ở đây là cá Koi, biểu tượng của may mắn tài lộc.