Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Đại Nữ Xưởng Trưởng

Chương 36: Kỹ Sư Lãng 3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Căn cứ dầu mỏ.

Tần Lãng đến căn cứ ngày hôm qua, cũng đã đến căn cứ để báo danh, sắp xếp ngày hôm nay đã được ban hành.

Anh được chỉ định đến sở nghiên cứu công nghệ khai thác dầu, cùng với các đồng chí khác phụ trách chinh phục thử nghiệm kỹ thuật phân tầng giếng dầu.

Thử nghiệm phân tầng giếng dầu đóng một vai trò quan trọng trong khai thác dầu, nó không chỉ liên quan đến khai thác sau này, mà còn có một vai trò quan trọng trong các mối tai họa ngầm.

Lúc này Tần Lãng cùng với các kỹ sư và kỹ thuật viên khác ở tuyến đầu của mỏ dầu để làm một thử nghiệm phân cấp, thử nghiệm này là hơn nửa ngày.

Họ ra ngoài khi trời chưa sáng, ngồi xổm trên mặt đất, sử dụng dây thép để xác định hàng trăm vị trí, và phân tích từng cái một.

Chờ các đội viên khác mang bữa sáng tới, lúc này Tần Lãng mới phát hiện thắt lưng mình cứng ngắc đến mức gần như không đứng dậy nổi.

Phó sở trưởng Khương Học Hải thấy thế thì trêu ghẹo nói: "Kỹ sư Tần, tôi nhớ năm nay anh mới 25 tuổi, chưa gì mà eo đã không dùng được nữa rồi à?"

Lời này vừa nói ra, Tần Lãng cùng một kỹ sư họ Tần khác nhìn qua, người sau vẻ mặt mờ mịt.

Tần Lãng: "Phó sở trưởng lo lắng nhiều rồi, eo của tôi rất tốt." Đàn ông không thể nói không được.

Khương Học Hải cười cười, chuyển đề tài: "Bây giờ trong đội ngũ có hai kỹ sư họ Tần, nếu gọi kỹ sư Tần thì không dễ phân biệt."

Cặp mắt hoa đào của Tần Lãng khẽ thu liễm, giống như nghiêm túc nói: "Vậy sau này mọi người gọi tôi là kỹ sư Lãng đi."



Khương Học Hải: "…"

Những người khác: "…"

Nguyễn Dao đi đến văn phòng đội sản xuất.

Văn phòng sử dụng nhà của một phú nông khác, bởi vì phú nông địa chủ này khá có lương tâm nên hồi đó lúc đấu tranh với địa chủ, ngôi nhà được giữ lại.

Nhưng phú nông chắc chắn không thể tiếp tục sống trong ngôi nhà này cho nên nó trở thành nơi làm việc của đội ngũ sản xuất.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang làm việc ngoài đồng, chỉ có một người phụ nữ trung niên ở trong văn phòng đang vùi đầu viết văn kiện.

Nguyễn Dao gõ cửa: "Xin chào, tôi là thanh niên tri thức mới tới, xin hỏi tôi có thể vào được không?"

Chu Tú Hồng ngẩng đầu lên, nhận ra Nguyễn Dao: "Là thanh niên tri thức Nguyễn à, chắc là cô tới đây tìm đội trưởng Hồ, bây giờ đội trưởng Hồ đang làm việc trên đồng."

"Được, tôi biết rồi." Nguyễn Dao nói xong nhưng không rời đi, mà vẻ mặt đầy sùng bái nói: "Bác là chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ của đội sản xuất đúng không ạ?"

Chu Tú Hồng giật mình, ngay sau đó khóe miệng nhếch lên: "Tôi là cán bộ trong liên đoàn phụ nữ, mới vào liên đoàn phụ nữ chưa được hai năm, vị trí chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ của đội sản xuất của chúng tôi đang tạm thời bỏ trống."

Vẻ mặt Nguyễn Dao kinh ngạc: "Bác không phải chủ nhiệm liên đoàn phụ nữ sao ạ? Tôi vừa bước vào nhìn thấy bác ngồi đây, dù là khí chất hay là thần thái của bác đều rất giống người làm chủ nhiệm. Nếu tôi gặp bác ở trên đường, chắc chắn tôi sẽ tưởng bác là một nhà lãnh đạo quan trọng của chính phủ đấy."



Nịnh hót thì không tốn tiền, quan trọng là da mặt ai dày hơn thôi.

Từ đó đến giờ Chu Tú Hồng chưa từng nghe người khác khen bà như vậy, lập tức cười lộ cả nếp nhăn ở khóe mắt: "Miệng cô gái này giống như bôi mật vậy, thật khiến cho người ta vui vẻ mà, đúng rồi, cô tên là gì?"

Nguyễn Dao tự nhiên mà ngồi xuống ghế đối diện bà: "Tôi tên là Nguyễn Dao, Dao trong dân tộc Dao, tôi nên gọi bác là gì?"

Chu Tú Hồng: "Tôi tên là Chu Tú Hồng, cô gọi tôi là thím Chu đi, cô không biết đội trưởng Hồ ở đâu đúng không, nếu không thì để tôi dẫn cô đi tìm cậu ta."

Nguyễn Dao vội vàng xua tay: "Sao có thể phiền thím, lát nữa tôi tự đi là được…"

Còn chưa nói xong, đã thấy một người phụ nữ khóc lóc chạy vào: "Thím Tú Hồng, thím là đồng nghiệp của liên đoàn phụ nữ, liên đoàn phụ nữ các người cả ngày nói muốn bảo vệ phụ nữ chúng tôi, thím phải làm chủ cho tôi."

Người phụ nữ chạy vào tóc tai bù xù, quần áo trên người bị xé toạc nhiều chỗ, ngay sau khi cô ấy ngẩng đầu lên, Nguyễn Dao không khỏi hít một hơi lạnh.

Như thế kia thì còn gọi gì là mặt?

Mặt người phụ nữ bầm dập, hai mắt sưng lên tím tái, trong đó mắt trái không mở ra được, lúc nói chuyện còn có thể nhìn thấy hai chiếc răng bị đánh gãy.

Chu Tú Hồng cũng rất đồng cảm với cô ấy, nhưng mà…

"Bà nhà Hữu Quý à, không phải hội phụ nữ chúng tôi không giúp cô, chỉ là Hữu Quý nhà cô quá bất cần, lần trước tôi đi nói hắn còn bị hắn đẩy hai cái."

Mã Xuân Hoa lại bật khóc: "Vậy tôi phải làm sao đây? Ngày nào hắn cũng đánh tôi như thế này, hắn sẽ đánh chết tôi mất."
« Chương TrướcChương Tiếp »