Không ngờ tới Triệu Hương Lan là người của công xã Thiết Nhân, duyên phận chết tiệt này.
Nhưng cô sẽ không vì những này mà từ bỏ công xã Thiết Nhân.
Ôn Bảo Châu thấy cô chậm chạp mãi không tỉnh lại, không khỏi lo lắng nói: "Bấm nhân trung rồi mà Nguyễn Dao vẫn không tỉnh lại, chúng ta có nên đưa cô ấy đến bệnh viện không?"
Nguyễn Dao có bản lĩnh có thể giả vờ ngất xỉu như thật, nhưng ồn ào đi đến bệnh viện như vậy thì có hơi quá đà.
Vì thế lông mi của cô rung lên hai lần, sau đó yếu ớt mở mắt: "Tôi… bị làm sao vậy?"
Mọi người thấy cô tỉnh lại, không khỏi thờ phải nhẹ nhõm.
Bởi vì thời gian không còn sớm, rất nhiều đội sản xuất năm cách xa đường thị trấn, phải bảo các thanh niên tri thức nhanh chóng quyết định thôi.
Bởi vì sự việc của Triệu Hương Lan, rất nhiều người có ấn tượng không tốt về công xã Thiết Nhân.
Đội ngũ thanh niên tri thức đầu tiên đã lựa chọn xong, rõ ràng không có một thanh niên tri thức nào lựa chọn công xã Thiết Nhân cả.
Thư ký Trần sắc mặt đột nhiên có chút xấu đi.
Đội trưởng Hồ chỉ muốn thu mình lại thành một chú rùa nhỏ.
Rất nhanh đội ngũ thứ hai của thanh niên tri thức đưa ra lựa chọn.
"Nguyễn Dao, cô đi đâu, tôi sẽ theo đó."
Ôn Bảo Châu nghiễm nhiên trở thành người hầu nhỏ của Nguyễn Dao.
Lâm Ngọc nhìn cô một cái, không bật ra lời châm biếm, nhưng yên lặng chào hỏi sao đó cũng đứng bên cạnh Nguyễn Dao.
Cái này có nghĩa là, cho dù Nguyễn Dao có đi đến công xã nào, đều là mua một tặng hai.
Không ít công xã phát hiện ra điều này, lập tức lại đó cướp người.
"Vị nữ đồng chí này, công xã chúng tôi không chỉ có sản vật phong phú, hơn nữa còn có sông đẹp núi đẹp, tất cả xã viên đều người lương thiện mộc mạc, đi đến nơi đó với chúng tôi, sẽ giống như được trở về nhà."
"Công xã chúng tôi có truyền thống tốt đẹp, xã viên của công xã vô cùng bảo vệ nữ đồng chí, nhóm các nữ thanh niên tri thức đi tới nơi đó của chúng tôi có thể được đãi ngộ rất tốt."
Thư ký Trần nhìn đám người đưa ra hấp dẫn, không khỏi luống cuống.
"Đồng chí Nguyễn, chỉ cần cô đồng ý đi đến công xã chúng tôi, mặc kệ cô muốn làm giáo viên, hay là muốn làm trợ lý của đội sản xuất, công xã chúng tôi đều có thể cho cô cơ hội!"
Vì đoạt được thanh niên tri thức, liều mạng.
Các công xã khác nghe thấy điều này, không khỏi rủa thầm trong lòng lần nữa.
Lúc này, Nguyễn Dao mới mở miệng: "Thư ký Trần là một người lãnh đạo luôn trân trọng người có tài, hơn nữa mẹ của tôi hy vọng tôi có thể ở lại công xã Thiết Nhân, cho nên tôi quyết định lựa chọn đi đến công xã Thiết Nhân."
Các công xã khác nghe vậy không khỏi cảm thấy có chút nuối tiếc.
Lòng thư ký Trần như nở hoa: "Đúng đúng đúng, đồng chí Nguyễn là một đồng chí tốt."
Cứ như vậy, công xã bọn họ cướp được ba thanh niên tri thức.
Đúng lúc này, có một tiếng hừ lạnh vang lên: "Tôi cũng đi công xã Thiết Nhân."
Mọi người quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy Thẩm Văn Thiến không biết vì lí do gì mà lên tiếng chào hỏi rồi đi đến, đôi mắt nhìn chằm chằm Nguyễn Dao.
Ở phía sau cô ta đứng còn có một nam thanh niên tri thức trắng nõn gầy yếu, có chút ngại ngùng nói: "Tôi cũng đi công xã Thiết Nhân."
Thư ký Trần mừng như điên: Còn có loại chuyện tốt như này sao?
Thư ký Trần thấy Thẩm Văn Thiến nhìn chằm chằm Nguyễn Dao, còn tưởng cô ta cũng là bạn bè của Nguyễn Dao.
Mua một tặng bốn.
Đồng chí Nguyễn quả thực chính là cứu tinh của ông.
**
Sau khi thanh niên tri thức được phân công xong, thanh niên tri thức và người của đội sản xuất vội vàng dọn đồ lên trên xe.
Thẩm Văn Thiến tiến đến bên cạnh Nguyễn Dao, hậm hực với cô: "Tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, một khi cô phải sai lầm, tôi sẽ đi báo cáo cô, còn có, cô đừng có mơ tưởng làm chị dâu tôi!"
Nguyễn Dao vờ như ngây ngốc, trên mặt lại lộ ra vẻ mặt hoảng sợ: "Cô..."
Thẩm Văn Thiến cho rằng cô sợ hãi, hối hận rồi, trong lòng cảm thấy hả hê.
Ai ngờ ngay sau đó chợt nghe Nguyễn Dao nói: "Ở trên tóc của cô có một con sâu."
Thẩm Văn Thiến chỗ biến thành một con gà gào thét ngay tại chỗ: "Aaaaaa, mau giúp tôi phủi nó xuống ..."
"Đấy là do cô nói đấy nhé."
Nguyễn Dao cong môi cười, đưa tay "bốp" lên đầu cô ta.
Thẩm Văn Hiến tức giận đến mức cả người run lên: "...”
Nguyễn Dao đang dùng việc công trả thù việc tư!
Cô ta vội vàng lui ra để tránh khỏi cánh tay của cô, ai ngờ lùi được hai bước thì đυ.ng vào lưng của Triệu Hương Lan.
Triệu Hương Lan một tay chống nạnh muốn chửi người, chưa kịp mở miệng, thì không biết ai ở đằng sau dùng sức đạp một cái vào đầu gối bà ta.
"Uỵch" một tiếng vang lớn.
Triệu Hương Lan nhào vào bãi phân ngựa bên cạnh đó, ăn một miếng phân ngựa.
Vẻ mặt đội trưởng Hồ ghét bỏ: "Bà nhà Bảo Điền, cô đi chuyến xe ngựa cuối cùng, đừng quấn lấy nhóm thanh niên tri thức."
"...”