Vương Phân vội vàng phụ họa nói: "Việc này là do lão Nguyễn sơ sót, chốc nữa chúng tôi nhất định sẽ tới tận cửa để xin lỗi, nhưng bài thơ này thật sự không phải do lão Nguyễn viết, nếu mọi người không tin tôi, hôm nay tôi sẽ tự đập đầu chết ở đây để lấy lại sự trong sạch "
Nói xong bà ta định đập đầu, nhưng lại bị mọi người ở đây ngăn lại.
Thật ra mọi người cũng không có chứng cứ chứng minh bài thơ tình này là do Nguyễn Bảo Vinh viết, hơn nữa mọi người cũng quen biết nhiều năm như vậy, không cần thiết phải ồn ào đến mức tan cửa nát nhà,
Vì thế chuyện này cũng đành phải gạt qua.
Nhưng thật sực có thể gạt qua chuyện này được sao?
Nguyễn Dao đi ở phía sau khóe môi cong lên một cái.
Đáp án tất nhiên chính là - không thể nào.
**
Về đến nhà.
Rốt cuộc Vương Phân cũng không kìm nén được lửa giận: "Ông như thế này là sao, cho dù bình thường có viết thơ ca, nhưng sao lại viết loại thơ đáng xấu hổ như vậy? Còn để lộ ra ngoài, ông ngại mạng mình dài quá sao?”
Hai người chột dạ như vậy, là do ngoại trừ nét chữ giống nhau, còn có một nguyên nhân khác, đó là bình thường Nguyễn Bảo Vinh cũng hay viết một hai bài thơ ca.
Hơn nữa tất cả đều viết cho Vương Phân, chỉ là không lộ liễu như vậy.
Nguyễn Bảo Vinh ở bên ngoài chịu oan ức, ai ngờ về nhà vẫn còn bị oan ức, lập tức tức giận: "Tôi nói rồi, thơ tình kia không phải do tôi viết."
Vương Phân hoàn toàn không tin: "Được rồi, ở đây không có người ngoài, ông không phải giả vờ nữa, bài thơ kia không phải do ông viết, vậy tại sao nét chữ kia lại là của ông?"
Nguyễn Bảo Vinh: "...”
"Tôi đâu biết tại sao trên đó có chữ viết tay của tôi? Tóm lại không phải tôi viết! Không phải tôi viết."
Nguyễn Bảo Vinh tức giận đến mức mạch máu muốn vỡ tung, ông ta thực sự bị oan.
Ông ta và Vương Phân từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, tình cảm hai người cực kỳ tốt, tuy rằng ông ta là một người cục mịch, nhưng nội tâm bên trong lại là một người lãng mạn, cho nên từ trước tới này ông ta luôn viết tặng thơ cho Vương Phân.
Chẳng qua ông ta rất biết chừng mực, thơ tình như vậy có đánh chết ông ta cũng không dám viết.
Cho dù người ngoài không tin ông ta oan uổng, nhưng Vương Phân vậy mà cũng không tin ông ta.
Điều này khiến Nguyễn Bảo Vinh vừa tức lại vừa thất vọng, lần đầu tiên sinh ra sự bất mãn đối với Vương Phân.
Nguyễn Dao ngồi ở phòng khách, khóe môi càng ngày càng cong lên.
Cô đã bảo là chuyện này không thể nào gạt qua được mà.
Mà tất cả chuyện này, chỉ mới là bắt đầu thôi.
Chờ đến khi bên trong chấm dứt tranh cãi, cô bước đến gõ cửa phòng hai vợ chồng.
Vương Phân đi tới mở cửa, vừa thấy là cô, sắc mặt không tốt nói: "Mắt không nhìn thấy gì à, không thấy người lớn đang bàn công việc sao?"
Mặt Nguyễn Dao không chút thay đổi, nói: "Con có việc muốn thông báo với hai người."
Là thông báo, không phải là bàn bạc.
Thái độ của Nguyễn Dao khiến sắc mặt của Vương Phương càng trở nên khó coi: "Cô có biết cô đang nói cái gì không?"
Nguyễn Dao tiếp tục nói: "Con đã báo danh làm thanh niên trí thức đi biên giới rồi, ngày mai sẽ lên đường."
Đất bằng nổi sóng.
Lời nói này của Nguyễn Dao giống như thả một quả bom xuống Nguyễn gia, khiến cả Nguyễn gia nổ tung.
Nguyễn Thanh Thanh lấy lại tinh thần trước tiên, hét to: "Chị muốn đi đến biên giới, vậy còn chuyện công việc của tôi thì phải làm sao bây giờ?"
Vốn dĩ cô ta muốn nói về chuyện của cô ta và đồng chí Hồ, nhưng cô ta tạm thời không muốn cha mẹ mình biết về chuyện đó vào lúc này.
Nguyễn Dao: "Chị đã giao lại với đồng nghiệp trong văn phòng, sau này cô ấy sẽ chỉ bảo cho em."
Lúc này Vương Phân cũng tỉnh táo lại: "Đầu óc của cô không có sợi dây thần kinh nào đúng không? Tôi không cho phép cô đi tới biên giới!"
Nguyễn Dao nở nụ cười: "Không cho phép sao? Cũng được, ngày mai tôi sẽ đến cảnh sát để báo cáo đồng chí Nguyễn Bảo Vinh viết thơ khiêu da^ʍ, sau đó đến Liên đoàn Phụ nữ báo cáo các người đàn áp tôi!"
Nguyễn Bảo Vinh tức giận nhảy dựng lên: "Ta đã nói không phải do ta viết!!! Không phải ta!!"
Người đáng tiếc ở đây, bao gồm cả Vương Phân, không ai tin ông ta cả.
Vương Phân mặc đen như đáy nồi: "Cô cho rằng như vậy tôi sẽ không có cách gì sao?"
Chả trách hai ngày trước giới thiệu cô cho Hoàng Đại Chí, cô không hề khó chịu, hóa ra đã sớm tìm cho mình đường lui.
Nguyễn Dao cười: "Vậy dì cứ việc thử xem."
Nói xong cô xoay người trở về phòng.
Khıêυ khí©h.
Chính xác là khıêυ khí©h.
Vương Phân tức giận đến mức muốn tắc thở.
Nguyễn Thanh Thanh cũng nhanh chóng trở về phòng.
"Nguyễn Dao, chị nói rõ ràng cho tôi! Chị đi rồi, chuyện tôi và đồng chí Hồ phải làm sao bây giờ?"