Chương 16: Làm Lớn 3

Nguyễn Dao chưa bao giờ để bản thân phải chịu khổ, bây giờ có cái tiện lợi như vậy, cô thỏa thích mua mua mua.

Áo khoác bông, áo bông và quần bông mỗi thứ mua ba chiếc, tất dày mua nửa tá.

Mũ bông và giày bông cũng không thể thiếu được, và cả những thứ khác như áo đơn và đồ lót để thay đổi.

Người trong công xưởng thấy cô chịu chi như vậy, không khỏi âm thầm líu lưỡi.

Nhìn thấy mọi người ngạc nhiên, không cần Nguyễn Dao ra mặt, Tiểu Vương và Tiểu Mạnh đã chủ động kể chuyện cô bị gia đình "áp bức" như thế nào, chuyện cô yêu nước ra sao cho mọi người biết.

Mọi người nghe vậy thì đều dùng ánh mắt đồng tình lại bội phục nhìn Nguyễn Dao.

Mỗi lần như vậy, Nguyễn Dao đều đỏ mắt cắn môi không lên tiếng.

Tôi rất tủi thân.

Tôi vẫn còn giả bộ.

Mọi người thấy cô như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm đau lòng cho cô, miễn phiếu mua vải cho cô tại chỗ.

Sau khi mua đồ đạc xong, Nguyễn Dao cũng không có ý định khiêng về nhà, cô hỏi có thể tạm thời đặt ở văn phòng thanh niên tri thức hay không.

Tiểu Vương không hề suy nghĩ lập tức đồng ý, Tiểu Mạnh cũng chủ động đề nghị giúp cô đem đến ga xe lửa vào ngày xuất phát.

Nguyễn Dao vô cùng biết ơn.

**

Mua đồ mất hơn nửa ngày, Nguyễn Dao vốn định mời Tiểu Vương và Tiểu Mạnh đến nhà hàng Quốc Doanh ăn một bữa.

Nhưng hai người họ làm sao có thể để cô trả tiền, vội vàng thanh toán hóa đơn.

Những người trong thời đại này thực sự rất mộc mạc.



Trong lòng Nguyễn Dao thầm thề, ân tình này sau này cô sẽ trả lại.

Sau khi tách khỏi Tiểu Vương và Tiểu Mạnh, cô lại đi đến cửa hàng bách hóa để mua vài vật dụng nhỏ rồi đi dạo cho đến khi trời tối mới về nhà.

Bước vào cửa phòng, Vương Phân lại hỏi về chuyện công việc.

Nguyễn Dao mặt không đỏ tim không đập nhanh mà nói: "Chủ tịch công đoàn nói để ngày mốt đi làm thủ tục và bàn giao công việc."

Trước đó Vương Phân lo lắng cô sẽ bằng mặt không bằng lòng với mình, bây giờ nghe cô nói như vậy, sắc mặt cũng buông lỏng nói: "Ngày mốt cô dẫn Thanh Thanh tới công xưởng, nghiêm túc dạy việc cho nó một lần."

Nguyễn Thanh Thanh cười rạng rỡ.

Công việc tới tay, có nghĩa là cô ta sẽ sớm được gặp đồng chí "Hồ Loạn Châu".

Cả nhà cũng mang vẻ đấy là chuyện đương nhiên, không một ai cảm thấy có lỗi với Nguyễn Dao.

Như thể cô nên vô tư dâng hiến như vậy.

Đột nhiên, Nguyễn Bảo Vinh buông đôi đũa trong tay xuống nói: "Nếu con không có việc làm, vậy thì lập gia đình sớm đi, gả cho người tốt cũng có thể giúp đỡ nhà mẹ đẻ một chút."

"Cháu trai của chủ nhiệm Hoàng, Hoàng Đại Chí, con cũng biết rồi, cậu ta lớn hơn con ba tuổi. Chờ làm thủ tục xong, con nhanh chóng đi ra mắt người nhà Vương gia đi, nếu bọn họ để ý con thì con mau chóng gả qua đó."

Nguyễn Thanh Thanh líu lưỡi: "Cha, cháu trai của chủ nhiệm Hoàng không phải là kẻ ngốc sao?"

Nguyễn Bảo Vinh nghiêm mặt: "Con không được nói mấy lời kiểu vậy bên ngoài, nếu truyền đến tai của chủ nhiệm Hoàng, để xem ta chỉnh đốn con như thế nào."

Vương Phân cũng khiển trách: "Cha con nói đúng, đứa bé Đại Chí kia chẳng qua chỉ là hơi ngây thơ, hơn nữa đàn ông cho dù là ngốc đi nữa thì cũng mạnh hơn phụ nữ."

Bà vốn định để Nguyễn Dao gả cho Đàm Đại Quân, nơi làm việc của Đại Quân ở ngoại ô, sau này nếu chuyện bên Tần gia bại lộ thì cô cũng không ầm ĩ nổi.

Ai ngờ Đàm Đại Quân không coi trọng cô, thật là vô dụng.



Nguyễn Thanh Thanh bĩu môi, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Dao một cái, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ vui sướиɠ khi người khác gặp họa.

Nguyễn Kim Bảo đang bận rộn ăn cơm đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Hoàng Đại Chí chính là kẻ ngốc, anh ta luôn cười ngây ngô, nói chuyện thì chảy nước miếng, em còn thấy anh ta nghịch phân ở cửa đại viện."

Vương Phân "…"

Nguyễn Bảo Vinh: "…"

Nguyễn Thanh Thanh: "…"

Nguyễn Dao buồn nôn đến mức bật cười.

Hổ dữ không ăn thịt con, đây là cha mẹ mà còn không bằng súc sinh, tôi khinh!

Cô vốn không muốn dạy dỗ hai cha mẹ rác rưởi Nguyễn gia, dù sao dạy dỗ bọn họ sẽ bẩn tay cô.

Nhưng bây giờ là họ ép cô.

Hơn nữa tiếp theo là thập kỷ hỗn loạn đó, nếu không giải quyết đám tiểu quái này, có lẽ họ sẽ còn gây rắc rối cho cô.

Nguyễn Dao nhịn sự ghê tởm xuống, ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Lời vừa nói ra, cả gia đình đồng loạt khϊếp sợ.

Bọn họ không cảm thấy Nguyễn Dao dám phản kháng, nhưng khóc sướt mướt là không thể tránh khỏi, tóm lại là không nên bình tĩnh như vậy.

Nguyễn Dao không để ý tới phản ứng của mọi người, trực tiếp trở về phòng.

Nhìn bóng lưng Nguyễn Dao, không hiểu sao trong lòng Nguyễn Bảo Vinh lại dâng lên một cảm giác bất an.

Bất an là đúng rồi.

Bởi vì Nguyễn Dao muốn làm lớn rồi.