“Tô Đại Chí, đồ lòng lang dạ sói nhà anh!”
Lưu Mai ở đằng sau lập tức giận đỏ cả mắt. Nhưng mà cô ta hít một hơi, nếu như người của họ nhà Tô không cho cô ta trở về thì cô ta không thèm trở về.
Dù sao cô ta không đi nhà lão Tô chịu tức chi cho mệt. Xem ai chịu đựng tốt hơn ai.
Tô Du hơi cong khóe môi.
Trong tay có tiền rồi, cuối cùng Tô Du không cần phải chịu ủy khuất. “Đi, đi cắt hai miếng thịt lợn, lát nữa chúng ta về ăn thịt lợn.”
Cuối cùng cũng có thể thoải mái dùng bữa rồi. Ăn hết rồi lại đi nhà lão Lưu đòi.
Nghe thấy sắp được ăn thịt, Tô Tiểu Chí nhất thời vui sướиɠ nhảy dựng lên: “Chị, nhanh lên, đi thôi, đi muộn sẽ không mua được thịt đâu.”
Thời tiết nắng nóng như thế này, hàng hóa nhập vào của cung tiêu xã mỗi ngày không nhiều, đến trưa cũng không còn lại bao nhiêu.
Tô Du chọn một lúc lâu, cắt hai hai lạng thịt ba chỉ, thêm cả một khúc xương to đã được cạo sạch.
“Chị, mua xương làm gì vậy?”
“Để bồi bổ thân thể cho các em. Chị phải bồi bổ thân thể, chút thịt này chắc chắn không đủ, cũng không thể để mọi người ngày ngày ăn chay, nấu canh xương cho mọi người. Để mọi người cũng được bồi bổ như chị.”
Tôi ăn thịt thì dù sao cũng phải cho các người phải gặm xương chứ.
Còn về việc cùng nhau ăn thịt thì đừng có nghĩ tới. Có chút đồ như vậy, bốn người cùng ăn chỉ có thể ăn được một miếng, một mình cô ăn cũng có thể ăn hết bốn miếng đó.
Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí ngơ ngác. Không ngờ rằng chị không định cho bọn họ ăn thịt.
Tô Du giả bộ như không nhìn thấy, thời dài nói: “Nhà lão Lưu quá kiệt sỉ rồi, chị còn trông chờ bọn họ có thể bồi thường nhiều một chút cũng có thể để cho bọn em cùng được ăn thịt. Hiện tại chỉ cho chút phiếu thịt này thôi, cơ thể chị yếu như vậy, cho dù có ăn hết cũng không bồi dưỡng tốt được, chỉ có thể cho các em uống canh. Các em yên tâm, đợi cơ thể chị khỏe rồi, sau này chúng ta sẽ có những ngày tháng tốt, chị nhất định sẽ cho các em ăn thịt.”
Hai anh em nghe xong, mặt không tự chủ được mà đỏ lên. Cảm thấy suy nghĩ ăn thịt của bản thân vừa rồi quá xấu hổ. Đây là đồ dinh dưỡng bồi bổ cơ thể cho chị, thế mà bọn họ còn muốn cướp thịt với chị như lúc trước.
Tô Tiểu Chí gãi đầu: “Chị, không sao đâu, canh xương cũng rất ngon, xương đầu còn rất cứng nữa.” Mấu chốt là có mùi thịt, tốt hơn nhiều so với việc mỗi ngày ăn bột ngô.
Đây vẫn là chiếm điều tốt của chị.
Tô Dư cười nhẹ nhõm một hơi.
Muốn ăn miễn phí đồ của chị không được đâu, cả đời này đều không được.
Khi cả ba người về nhà, em gái Tô Lâm đã bắt đầu nấu cơm rồi. Bởi vì cơ thể Tô Dư không khỏe nên mỗi ngày đều nấu gạo lứt, còn đói hơn việc ăn bột ngô. Ngoài ra còn cắt dưa chua trong hũ ra. Thậm chí rau xanh cũng không có, cái này cần cung cấp.
Liên tục mấy ngày làm cơm, Tô Lâm đã bắt đầu cảm thấy quen tay, mỗi ngày đều tự giác đi làm cơm, sau đó đợi chị về khen, cảm thấy chuyện này không phải là chuyện gì khó khăn. Dần dần cũng cảm thấy không tức giận với chị nữa.
Mấu chốt là chị cả hoàn toàn không quan tâm cô bé có tức giận hay không, cho dù cô bé tức giận cũng chỉ một mình cô bé chịu thiệt.
“Chị, sao chị về muộn thế?”
“Tư, mau nấu canh xương đi.” Tô Tiểu Chí ước lượng xương trong tay.
"Khụ khụ khụ ..." Tô Dư ngồi trên giường bắt đầu ho khan.
Tô Tiểu Chí mới phát hiện ra cái gì, vội vàng lắc lắc miếng thịt trong tay: “Nấu thịt cho chị cả trước đi, chị cả cần bồi bổ cơ thể.”
Nhìn miếng thịt, hai mắt Tô Lâm sáng lên: “Ở đâu đấy?”
“Đồ dinh dưỡng của chị, người nhà họ Lưu bồi thường đó.” Tô Tiểu Chí cười đắc ý. Sau đó cố ý nhìn Tô Đại Chí: “Là do chị hai đưa đó, còn không phải là lấy đồ nhà chúng ta xong bây giờ trả lại sao, đây là chúng ta còn bị thiệt.”
Tô Đại Chí ở bên cạnh có chút chột dạ cúi thấp đầu.
“Được rồi, đều là người một nhà, mau đi nấu đi.” Tô Du nghiêm nghị nói.
Nhìn thấy Tô Dư không vui, Tô Tiểu Chí mới đưa thịt và xương đầu cho Tô Lâm: “Thịt là của chị cả, xương đầu là của bọn mình.”
Tô Lâm: “...” Cô bé cũng muốn ăn thịt cơ!
Tô Đại Chí cảm động nhìn Tô Du, chị cả vẫn luôn bảo vệ anh ta.
Tô Du rùng mình một cái, đi ra ngoài rửa mặt.
Hiện tại cơ bản đã khống chế được nội bộ rồi, cô định tan làm sẽ đi đến phía trường học báo danh. Bên trong trường học mỗi tháng đều mở lớp, cô sớm đi báo danh, nói không chừng còn có thể sớm đi học.
Ừm, cảm giác được làm chủ nhà thật là tuyệt.
Thiếu một người nữa là đầy đủ hết.