Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thập Niên 60: Cuộc Sống Tốt Đẹp Sau Khi Trọng Sinh

Chương 41: Nằm Viện

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tô Đại Chí nhất thời trợn mắt há hốc mồm.

Tô Tiểu Chí nghe vậy, ánh mắt đỏ lên, xoay người bắt lấy Tô Đại Chí, "Đều tại anh!"

Tô Du vội vàng nói, "Tiểu Chí à, được rồi, bác sĩ nói chị không sao, chỉ là thân thể càng ngày càng yếu ớt mà thôi."

" Chị, chúng ta tìm công an." Nhưng Tô Tiểu Chí vẫn chưa quên sự vĩ đại của công an.

"Công an đã tới rồi, yên tâm đi, bọn họ là người bảo vệ chính nghĩa, sẽ không bỏ mặc chúng ta." Tô Du dựa vào trên giường bệnh nói."Các em cũng trở về đi ăn cơm đi, buổi tối sang đây thăm chị là được rồi, đoán chừng ngày mai chị mới có thể đi ra ngoài. Tiền chị nằm viện đều do nhà lão Lưu trả."

Lúc người nhà lão Lưu còn ở trong xưởng đã nghe được tin tức mẹ già của mình xảy ra chuyện. Cục công an trực tiếp gọi điện thoại cho đơn vị.

Mẹ đánh người ta nhập viện.

Đây không phải là chuyện nhỏ.

Mấy người vội vả chạy vào trong bệnh viện.

Nữ công an phụ trách vụ án nói, "Bây giờ chủ yếu là người bị thương, may mà bị người cản lại nên không tạo nên vết thương lớn, nhưng mà đồng chí bị hại có sức khỏe vốn không tốt, lần này vừa sợ vừa tổn hao thể lực nên bây giờ người rất yếu ớt. Tình trạng gia cảnh cũng không tốt, tự các người đi xem đi. Nhưng mà tôi cảnh cáo các người, nếu ai sử dụng bạo lực thì vào trong cục nói chuyện."

Nhà lão Lưu vội vàng gật đầu liên tục, sau đó đi vào bên trong phòng bệnh thăm Tô Du.

Chị dâu cả Lưu mặt đầy lấy lòng nói, "Sui gia à, cô xem chuyện này hay là bỏ qua đi, mẹ tôi lớn tuổi, sức khỏe cũng không tốt."



Tô Du ngồi ở trên giường nói, "Khụ khụ khụ, bây giờ tôi không có sức lực nói chuyện với các người. Đói bụng muốn lủi. . ."

Chị dâu cả Lưu vội vàng kéo chị dâu hai Lưu, "Đi mua một ít cháo tới đi."

"Nhà chúng tôi cũng nấu cháo rồi." Tô Du nói.

". . . Đi mua một ít sủi cảo tới. Nếu không thịt kho cũng được."

Chị dâu hai Lưu khẽ cắn răng, vội vàng chạy đi. Bà mẹ chồng này không làm được gì cả, chỉ biết gây thêm chuyện!

Lúc này chính là thời gian ăn cơm, tiệm cơm Quốc Doanh vẫn còn đang buôn bán. Nhưng mà bởi vì hiện tại nạn đói đang diễn ra khắp nơi cho nên trong tiệm cơm bán rất ít món, đừng nói thịt mà mì cũng khan hiếm theo.

Chị dâu hai Lưu không muốn tốn tâm tư lấy tiền đi mua thịt, nhưng sau khi gặp Tô Du vài lần, chị ta biết người này cũng không dễ đối phó. Bây giờ nắm chuôi mẹ chồng nhà mình được rồi, nếu như không làm cho Tô Du hài lòng thì sau này không biết còn làm khó bọn họ cỡ nào.

Mẹ chồng nhà mình vào cục, sau này chị ta làm sao làm người đây.

Chị dâu hai Lưu cứ thế tốn bao công sức đi tìm chị bà con xa làm trong tiệm cơm Quốc Doanh, lúc này mới mua được một chén sủi cảo cải trắng thịt heo. Sau đó nhân lúc còn nóng liền mang vào trong bệnh viện.

Vừa vào nhà, mọi người liền ngửi thấy mùi thơm, ánh mắt liền nhìn chằm chằm cái chén chị dâu hai Lưu bưng tới.

Tô Du tựa vào trên đầu giường, liếc nhìn chén sủi cảo chị dâu hai Lưu bưng, tổng cộng mười cái.

Cô len lén nuốt nước miếng một cái, ai yêu mẹ ơi, cũng đã lâu rồi cô chưa ăn đồ ngon. Nếu như là lúc trước, sủi cảo đó chính là một món ăn nhanh, cô cũng không thích ăn.

Nhớ lại trước kia ăn ngon mặc đẹp, bây giờ ăn một chén sủi cảo cũng không dễ dàng như vậy, cô vừa than thở vừa bưng sủi cảo ăn. Từng miếng từng miếng, ăn ngon khỏi nói.



Cô ăn ầm ầm. . .

Hàng loạt tiếng nuốt nước miếng và tiếng bụng réo truyền tới.

Người nhà lão Lưu cũng nhìn thấy mà đỏ mắt. Chén sủi cảo ngon như vậy, thịt heo bên trong chắc chắn là rất thơm. Lần ăn gần đây nhất là khi nào, hình như là năm ngoái thì phải. Chén sủi cảo đầu tiên năm nay của nhà lão Lưu lại là cho người nhà họ Tô ăn.

Trong lòng ,ọi người giá cứ thế nghẹn một cục tức.

Tô Du vừa ăn vừa nói, "Thì ra sủi cảo ăn ngon như vậy, khó trách Lưu Mai luôn thích ăn ở bên ngoài. Ai bảo cô ta giữ tiền lương của hai người, một mình cô ta tiêu thì ăn ngon là phải rồi."

Nghe được lời này của Tô Du, trong lòng người nhà lão Lưu càng không thoải mái.

Lưu Mai ăn uống đàng hoàng rồi lại còn náo loạn khiến nhà mẹ không yên. Nếu như không phải vì Lưu Mai thì bà cụ cũng không phải làm ầm ĩ, gây họa.

Trong lòng mặc dù không thoải mái nhưng mà mọi người cũng biết vào lúc này không phải thời điểm trách ai, quan trọng nhất vẫn là phải giải quyết phiền phức trước mắt đã.

Bất kể kiểu nào, mẹ già nhà mình tuyệt đối không thể vào trong cục công an được. Đây là chuyện không tốt đối với tất cả mọi người.

Lưu Đại Dũng lớn tiếng nói, "Họ Tô, cô mau ăn xong rồi khai ra đi, tôi đây còn chưa ăn cơm đâu!"

"Khụ khụ khụ, " Tô Du lập tức sặc, vỗ ngực, "Ai yêu, hù chết tôi, hôm nay tôi bị dọa sợ mấy lần, bây giờ đầu vô cùng choáng váng. Anh đừng nói chuyện, tôi nghe anh nói chuyện là cảm thấy bực bội."

Lưu Đại Dũng: ". . ."
« Chương TrướcChương Tiếp »