Chương 40: Mẹ Bên Sui

Mặc áo khoác ngắn cũ kỹ, mái tóc hoa râm và gương mặt chanh chua, cay nghiệt.

"Cái con nhóc chết tiệt nhà cô, cô tính cho kỹ đi, hôm nay nếu như cô không cho tôi một câu trả lời thì tôi sẽ không khách sáo với cô đâu. Tôi sẽ đi tìm lãnh đạo trong xưởng cô, để cho cô mất việc!" Mẹ Lưu cắn răng nghiến lợi nhìn Tô Du.

Ôi, đây không phải là bà mẹ bên sui, mẹ của Lưu Mai hay sao?

Nhỏ đi già tới à.

Tô Du nhất thời cảm thấy không có tinh thần. Cô đi về phía mẹ Lưu.

Mẹ Lưu chống eo nghênh đón, hôm nay dù thế nào bà ta cũng phải khiến người nhà họ Tô nhượng bộ, bà ta cũng không nhát gan giống như đám con mình, bà ta là một bà già, nhà lão Tô còn dám ra tay với một người già như bà ta hay sao?

"Con nhóc chết tiệt. . ."

"Bác gái, bác nói xem, cái dáng vẻ mẫu dạ xoa này của bác đi ra đây không phải là dọa người sao? Khó trách dáng dấp Lưu Mai lại cay nghiệt như vậy, giống y như bác, vừa nhìn là biết một bà già mỏ nhọn hàm khỉ, không đàng hoàng."

Bà ta còn chưa mở miệng thì Tô Du đã giành nói trước.

". . ." Trong đầu mẹ Lưu chết sững một lát, ngay sau đó ý thức được mình bị Tô Du mắng, hơn nữa mắng rất khó nghe, gương mặt già nua nhất thời hung tợn, nhào về phía Tô Du, "Bà đây liều mạng với mày!"

Tô Du không đợi bà ta xông lại, đã bỏ chạy trước, "Cứu mạng, muốn gϊếŧ người rồi —— cứu mạng —— "

Mẹ Lưu nhìn thấy Tô Du chạy, khí thế càng tăng cao. Chân già liền cất bước đuổi theo. Bà ta nói, người nhà họ Tô nhất định phải sợ bà ta!



Vào lúc này, trên đường đều là công nhân tan việc, hai người xuyên tới xuyên lui ở trong đám người.

Các công nhân đều trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Chỉ thấy một bác gái ở phía sau mặt mũi hung ác đuổi theo, trước mặt là một nữ đồng chí gầy yếu la hét cầu cứu.

"Cứu mạng, muốn gϊếŧ người rồi ——" Tô Du hét lên muốn rát cổ họng.

Có công nhân phản ứng kịp, lập tức liền vây quanh, chặn mẹ Lưu lại.

Lúc này Tô Du chạy mệt bở hơi tai, trên mặt đỏ bừng, quay đầu nhìn lại thấy mẹ Lưu đã bị người cản, lập tức trợn mắt, yếu đuối ngã xuống trên người nữ công nhân ở bên cạnh.

Nữ công nhân đang đứng xem náo nhiệt, đột nhiên người bên cạnh ngã lên người mình, cô ta sợ hãi, sắc mặt trắng nhợt, tình huống gì đây, tình huống gì đây? !

"Cứu mạng ——" Tô Du run rẩy nói một câu, sau đó nhắm hai mắt lại.

". . . ! ! !"Nữ công nhân giật mình, sau đó gân cổ hô lên, "Mau, người đâu, cứu người —— "

Tình cảnh nhất thời càng loạn hơn.

Rất nhanh đã có đồng chí công an nghe được tố cáo chạy qua xử lý hiện trường, sau đó lại có người nhiệt tình đưa Tô Du đến Trung tâm y tế ở đường phố bên cạnh.

Tô Đại Chí cùng Tô Tiểu Chí đến cửa nhà máy đã nghe nói chị mình bị một bà cụ đuổi theo đánh, được đưa tới trung tâm y tế rồi. Bọn họ nhất thời cuống cuồng, rảo bước đi tìm người.



Bên trong Trung tâm y tế , hai công an trẻ tuổi đang lấy lời khai của Tô Du.

Bởi vì Tô Du là một nữ đồng chí, cho nên còn cố ý sắp xếp một nữ công an tới.

Tô Du bị cho uống hoắc hương chính khí thủy*, rốt cuộc cũng từ từ tỉnh lại, nhìn thấy nữ công an liền kéo tay cô ấy khóc lên, "Đồng chí công an, cô mau cứu tôi—— "

* Hoắc hương chính khí thủy: tên một loại thuốc

Nữ công an vội vàng trấn an cô, "Đồng chí yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ không bỏ rơi cô đâu. Tôi tới chính là muốn biết chuyện gì đã xảy ra. Đồng chí, cô nói rõ mọi chuyện cho tôi thì tôi mới có thể giúp cô."

Tô Du xoa xoa mặt, "Muốn tìm hiểu tình huống à, chuyện này nói ra rất dài dòng. . ."

Làm một công dân tuân thủ pháp luật, Tô Du nói hết đầu đuôi tình huống nhà mình cho nữ công an, từ nhỏ nuôi em trai em gái, vất vả lắm cưới vợ cho em trai, kết quả đón về một cô độc phụ, ở nhà gây chuyện gà chó không yên, thiếu chút nữa phải ở đầu đường xó chợ. Mấy ngày trước bởi vì em dâu làm ầm làm ĩ đòi về nhà mẹ nên người nhà mẹ liền ba lần bốn lượt đến cửa gây chuyện. Vừa rồi cô tan việc liền bị mẹ bên sui công kích.

"Bọn họ thấy tôi không còn cha mẹ nên ăn hϊếp, hu hu hu. . . Đồng chí công an, bây giờ chúng ta là xã hội mới mà. Tại sao lại có chuyện đáng sợ như hành hung ngoài đường phố cơ chứ?

"Đồng chí, đây chỉ là một trường hợp, cô yên tâm đi!"Nữ đồng chí trấn an cô, trong mắt mang theo mấy phần tức giận, đối với những gì Tô Du, cô ấy tức giận tới cực điểm.

Đồng chí công an mới vừa hỏi xong tình huống, Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí cũng chạy vào.

Nhìn Tô Du nằm ở trên giường bệnh, hai người nhất thời sốt ruột, Tô Tiểu Chí vội vàng nói, "Chị sao vậy, bị người đánh?"

"Khụ khụ khụ, không có sao." Tô Du ho khan, mặt đầy yếu ớt, "Chính là mẹ bên sui tới, bà ta định tìm Đại Chí gây phiền phức, nói muốn làm Đại Chí mất việc, chị mới khuyên bà ta đôi câu, nào ngờ bà ta lại đuổi theo đòi liều mạng với chị."