"Mai Tử cũng gả ra ngoài, lại trở về đây ngủ, người ta nhìn thấy không phải sẽ nói lời ra tiếng vào à. Con thấy, nếu Mai Tử ở nhà lão Tô bên kia bị ủy khuất, con sẽ lập tức đi tìm nhà lão Tô tính sổ, để cho nhà lão Tô biết sự lợi hại của nhà chúng ta, nhìn xem bọn họ còn dám ăn hϊếp Mai Tử của chúng ta hay không."
Chị dâu Lưu cũng là một người biết nói chuyện, dáng vẻ một lòng một dạ muốn làm cho cô em chồng hả giận.
Mẹ Lưu nghe xong gật đầu liên tục, "Mẹ cũng nghĩ như vậy, chính là sợ người khác nói lời ra tiếng vào về nhà ta, mấy đứa nhóc nhà lão Tô kia, nếu chúng ta đi tìm người ta kiếm chuyện thì lại bị nói là ỷ lớn hϊếp nhỏ."
Chị dâu Lưu nói, "Mẹ, mẹ sợ cái gì chứ, mẹ và cha không cần ra mặt, con và mấy người ngang vai vế với bọn họ đi qua, người khác còn có gì để nói. Đại Dũng và Đại Mạnh đều là anh của Mai Tử, đòi công bằng cho con bé là lẽ đương nhiên."
Lời này cũng làm Lưu Mai cảm động.
Trước kia cô ta còn cảm thấy chị dâu là một người không tốt. Đối với mình không có sắc mặt tốt, nhưng lúc quan trọng này vẫn là người mà cô ta có thể dựa vào.
Cô ta ngước mắt nhìn hai anh của mình.
Lưu Đại Dũng cùng Lưu Đại Cường liếc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu một cái, "Được, ngày mai chúng ta liền đi tìm thằng nhóc thối Tô Đại Chí đó hỏi một chút, sao đối xử với em chúng ta như vậy."
Lưu Mai vừa nghe xong, lại lo lắng bọn họ đánh Tô Đại Chí nên vội vàng nói, " Anh, các anh cũng đừng đánh Đại Chí đó. Chỉ cần hù dọa một chút là được. Quan trọng nhất vẫn là bà chị chồng đó của em, chị ta chính là nguồn gốc tai họa."
"Một cô gái, sợ gì chứ?"
Lưu Đại Dũng không thèm để trong mắt.
Bà chị chồng không ai thèm lấy đó của nhà họ Tô anh ta cũng không phải không biết, nhát gan, đầu óc còn không linh hoạt. Đến lúc đó hù dọa một chút, bảo đảm cả nhà bọn họ đều phải tới đón em gái anh ta về.
Mẹ Lưu hài lòng cười, mặc dù bà ta trọng nam khinh nữ, nhưng mà nhìn thấy con gái nhà mình có nhà mẹ đẻ để dựa vào thì trong lòng vẫn rất kiêu ngạo.
Nhớ tới người nhà lão Tô lại dám ăn hϊếp con gái nhà mình, bà ta cắn răng nói, "Dù sao lần này phải làm cho chị gái Đại Chí nhường lại việc làm cho Mai Tử. Bây giờ Mai Tử chỉ làm công việc tạm thời, sau này không có gì bảo đảm. Lần này cô ta không nhường lại thì ta sẽ cho bọn họ đẹp mắt."
"Còn phải bắt chị ta tách ra, nhường căn nhà lại." Lưu Mai nói.
Mẹ Lưu nói, "Nếu như không đồng ý thì Mai Tử sẽ không trở về nhà!"
Khóe miệng của chị dâu cả và chị dâu hai giật một cái.
Thật may nhà mình không gặp cô con dâu như vậy, bằng không cái gì cũng không còn.
Buổi tối Lưu Mai không về nhà, liền ngủ ở nhà lão Lưu.
Đến lúc hơn nửa đêm, Lưu Mai cũng chưa trở lại, Tô Đại Chí đến cơm cũng ăn không vô.
Tô Tiểu Chí vui vẻ cùng Tô Du chia phần của anh ta ra ăn.
Lúc Tô Du ăn cơm, đều thông qua miệng nuốt thẳng vào trong bụng, ngay cả nhai cũng rất ít. Không có cách nào khác, cô đã ăn quen đồ tốt nên khi ăn những thứ này, luôn cảm thấy khó mà nuốt trôi.
Sau khi ăn xong thì sai Tô Lâm rửa chén, Tô Du liền vọt vào nhà tắm rồi trở lại buông xuống rèm ngủ.
Nhìn Tô Đại Chí còn ngồi, cô nói, "Có chút tiền đồ không vậy, em có tin hay không, Lưu Mai đang ngủ thẳng cẳng ở nhà mẹ cô ta đó, người ta cũng sẽ không nhớ đến em. Em đừng có ngu ngốc mà chờ đợi. Dù cho em cả đêm không ngủ thì cô ta cũng sẽ không thương em."
Nghe nói như vậy, trong đầu Tô Đại Chí liền xuất hiện một hình ảnh, dáng vẻ Lưu Mai nằm ở trên giường ngáy khò khò mà ngủ say. Nhất thời cảm thấy mình chờ cô ta đúng là có hơi ngu, cũng bưng chậu đi rửa mặt, sau đó lên giường ngủ.
Lúc nằm trên giường, anh ta còn cảm thấy hơi không quen.
"Không ngủ đi." Tô Du trở mình ngồi dậy.
" Chị, chưa ngủ sao?" Tô Tiểu Chí hét lên.
Tô Du than thở, "Không ngủ thì thôi. Dậy đi, chị em chúng ta lâu rồi chưa nói chuyện với nhau. Sau khi Lưu Mai gả đến, những chuyện trước kia của nhà chúng ta cũng không tiện nói trước mặt cô ta. Chị nhớ lúc đó cha mẹ đi, nhà nghèo biết bao. Hồi đó Tiểu Chí cùng Tiểu Lâm cũng ngoan, chị và Đại Chí từ bên ngoài mang theo đồ ăn trở về, hai đứa liền xách băng ghế nhỏ ngồi ở cửa chờ, không khóc cũng không quấy."
" Chị, em nhớ, mỗi lần chị về đều mua bánh nướng cho em." Tô Tiểu Chí nuốt nước miếng.
"Đúng vậy, hồi đó nhìn ba đứa em ăn, trong lòng chị vô cùng vui vẻ. Thật ra thì hồi đó chị cũng muốn ăn nhưng chị không nỡ, muốn cho mấy đứa ăn nhiều một chút. Chị chỉ mong mấy đứa lớn lên thật tốt, cũng sống thật tốt."
Thanh âm của Tô Du có chút nghẹn ngào.
"Chị luôn nhớ, lần Đại Chí bị bệnh là chị sợ nhất. Hơn nửa đêm chị kéo xe ba gác đưa Đại Chí đi bệnh viện, hồi đó tuyết rơi nhiều, cao đến eo, bánh xe cũng đẩy không được."
Tô Đại Chí một mực lắng nghe, nghe đến chỗ này thì cũng nhớ tới chuyện hồi đó. Vốn dĩ anh ta cũng đã quên rồi nhưng vào lúc này dường như lại xuất hiện rõ ràng ở trước mắt, "Em nhớ, là chị cõng em đi."