Chương 29: Về Nhà Mẹ Đẻ

Tô Đại Chí vội vàng tránh ra.

Ai nói anh ta không ăn. Anh ta cũng đói bụng mà. Lần đói bụng trước đó đã khiến anh ta sợ hãi nên cũng không dám không ăn cơm nữa.

Thấy Tô Đại Chí do dự như vậy, mặt Lưu Mai cũng đỏ lên vì tức, chảy nước mắt nói: "Tô Đại Chí, hôm nay anh hãy nói cho tôi biết, anh chọn bọn họ hay là chọn tôi. Rốt cuộc anh muốn sống với ai!"

Tô Du nghiêm mặt nói, "Đại Chí, em tự chọn đi, là làm gia súc để người ta sai sử hay là ở nhà sống tốt. Chị cũng không tin Lưu Mai còn có thể ly hôn với em. Vì đòi tách ra mà ly dị, nhà ai dám lấy nàng dâu như vậy chứ! Đại Chí, em yên tâm, bây giờ Tiểu Chí cũng đi làm rồi, cuộc sống đã tốt hơn. Em lấy một người vợ tốt hơn cũng dễ dàng."

Lưu Mai nhất thời chấn động, không dám tin tưởng nhìn gương mặt do dự của Tô Đại Chí rồi lại nhìn Tô Du, tức giận đến mức cả người phát run, "Một bà cô già không gả đi như chị còn muốn tìm vợ mới cho em trai mình, chị nói nhẹ nhàng nhỉ!"

"Tôi không lấy chồng thì sao, tôi sống vì em trai tôi. Tôi sẽ kiếm nhiều tiền, cưới một đứa em dâu tốt vào cửa cho nó. Nếu Lưu Mai cô dám ăn hϊếp nó thì tôi sẽ không nhận cô là người nhà họ Tô chúng tôi đâu." Vẻ mặt Tô Du không hề sợ hãi nói.

Tô Đại Chí nhất thời cảm động không nói nên lời.

Chị cả chính là vì cho anh ta cưới vợ nên mới không lập gia đình.

Chị cả đều là vì anh ta.

Lưu Mai không nghĩ tới Tô Du lại không cảm thấy mất mặt mà còn ăn nói hùng hồn như vậy, nhất thời có chút bế tắc. Cô ta nhớ tới trước kia nghe người già nói một câu, chó biết cắn người đều sẽ không sủa. Trước kia cô chị chồng đánh một gậy tre cũng không ừ hử lấy một tiếng, thì ra lòng dạ thâm sâu như vậy.

Đối với Tô Du, cô ta bế tắc nên chỉ có thể hướng về phía Tô Đại Chí nói, "Đại Chí, anh tự chọn đi."

Tô Đại Chí nhìn Tô Du một cái, thấy Tô Du mặt đầy mong đợi nhìn anh ta, rưng rưng nói, "Lưu Mai, chị cả là người thân của anh, chị ấy cung là vì tốt cho anh."



"Hay lắm Tô Đại Chí, anh cứng lông cứng cánh rồi, anh. . . anhđừng hối hận!"

Vừa nói xong thì xoay người chạy ra ngoài.

Tô Đại Chí còn chuẩn bị đuổi theo liền bị Tô Du kéo tay áo lại, "Ăn cơm xong rồi đi, còn định chịu đói nữa hả."

" Chị, Lưu Mai. . ."

"Trong tay cô ta có tiền có phiếu, không đói đâu." Tô Du nhàn nhạt nói.

Tô Đại Chí ngồi xuống, anh ta cũng không phải là lo lắng Lưu Mai đói bụng mà là lo lắng Lưu Mai không trở lại nữa.

Tô Du vừa ăn cơm, vừa nói, "Em yên tâm, chị nói cũng không phải là lừa gạt em. Chỉ cần Lưu Mai không trở lại, cả đời này chị không lấy chồng cũng phải tìm cho em một đối tượng tốt. Yên tâm, nhà chúng ta có ba công nhân, nhà ai có điều kiện như chúng ta? Nhà Lưu Mai có trẻ nhỏ phải nuôi, nhắc tới còn không bằng nhà chúng ta đâu, gả đến nhà chúng ta là cô ta với cao."

Nghe được lời này của Tô Du, Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí trong nháy mắt cảm thấy cái nhà nghèo này của mình hình như cũng không đến nổi nào.

"Phải cứng lên, điều kiện gia đình của Lưu Mai không tốt bằng chúng ta, không bỏ được em đâu, bây giờ chính là xem ai cứng hơn ai." Tô Du tức giận nói.

Lúc này Tô Đại Chí mới kiên định gật đầu.

Điều kiện nhà mình không tệ, chị cả thì một lòng một dạ vì anh ta. Ngược lại Lưu Mai điều kiện gia đình kém, nhất định sẽ không bỏ mình được.



Buổi chiều Tô Du liền cùng Tô Đại Chí đi vào bộ phận hậu cần của xưởng, lấy dấu tay cho Tô Đại Chí, sau này tiền lương của anh ta cũng để cho Tô Du nhận thay. Việc lấy dấu tay của anh ta là để tránh cho Lưu Mai lại đến tìm anh ta đòi tiền.

Chị cả nói, chỉ cần trong tay Lưu Mai không có nhiều tiền của anh ta thì sẽ đối tốt với anh ta.

Mặc dù Tô Đại Chí còn có chút hồi hộp, nhưng mà cũng quyết định thử một lần. Dẫu sao chị cả luôn yêu thương anh ta.

. . .

Bên phía nhà lão Lưu, buổi chiều Lưu Mai trực tiếp xin nghỉ, ở nhà nằm ở trên giường khóc hơn nửa ngày.

Mẹ Lưu tức giận đùng đùn, "Mấy đứa nhóc nhà lão Tô cũng lớn gan nhỉ, còn ăn hϊếp nhà chúng ta. Cũng không nhìn xem cái dáng vẻ lụi bại của bọn họ đi, còn dám chê bai nhà chúng ta à. Mai Tử, lần này con cứ ở nhà đi, Đại Chí không đến xin lỗi con, không tự mình đến đón con thì con đừng trở về."

Bà ta cũng không tin có người chồng nào còn có thể xa được vợ mình.

Nghe được lời của mẹ Lưu, Lưu Mai cũng được động viên, chỉ cần người nhà mẹ giúp cô ta thì cái gì cô ta cũng không sợ. Cùng lắm thì ở nhà mẹ một thời gian. Trong tay cô ta còn có tiền mà, cũng không sợ không có ăn có uống.

Mẹ Lưu và Lưu Mai nghĩ xong, nhưng nhà họ Lưu cũng không chỉ có hai người bọn họ.

Mặc dù nhà lão Lưu phòng ốc rộng hơn nhà họ Tô, nhiều hơn một căn phòng nhỏ nhưng người cũng nhiều hơn. Bình thường đều là mấy đời chen chúc với nhau trong một căn phòng.

Trước khi Lưu Mai lấy chồng là cùng cha mẹ mình ngủ chung một cái giường. Sau khi cô ta xuất giá, vị trí này do cháu trai lớn của Lưu Mai ngủ.

Buổi tối sau khi những người khác trong nhà họ Lưu trở về, chị dâu Lưu nghe thấy Lưu Mai muốn về ở nhà một thời gian thì sắc mặt cũng có chút không tốt.