"Em nhìn đó chuyện là không thể nào." Tô Tiểu Chí cười nói.
Tô Đại Chí: ". . ." Thật là muốn đánh người.
Nghe ba người bàn luận náo nhiệt, Tô Lâm cảm thấy mình giống như một người ngoài, vô cùng tủi thân. Cô bé cũng không biết từ khi nào mình là bảo bối trong cái nhà này trở thành người ngoài.
Hơn nữa còn nấu cơm cho cả nhà.
Vừa lau nước mắt vừa nhóm lửa, cuối cùng cũng nấu xong cháo bột.
Ngửi được mùi thơm, Tô Tiểu Chí định chuẩn bị bưng chén đũa thì Tô Du liền nói, " Chờ một chút, chị nếm thử chín không đã, nếu em ăn đau bụng thì sao."
Vừa nói vừa đi cầm một cái muỗng lớn. Thời đại này, ai nắm giữ cái muỗng bới cơm của nhà thì người đó chính là chủ nhà. Muốn ăn bao nhiêu thì tự múc cho mình!
Tô Tiểu Chí ngẩn người, cũng không suy nghĩ nhiều, chị đang lo lắng cho thân thể của cậu ta.
Tô Du làm bộ nếm nếm, sau đó cau mày nói, "Tiểu Lâm à, không phải chị nói em chứ, tay nghề này phải luyện một chút. Đừng có học theo chị dâu em sau khi lập gia điình có thể không làm việc kiếm sống. Dẫu sao cũng không phải ai cũng sợ vợ như anh cả em đâu."
Tô Đại Chí nhất thời cảm thấy ngồi không cũng dính đạn.
" Chị, có thể ăn được chưa?" Tô Tiểu Chí sờ bụng bưng chén nói.
"Dĩ nhiên là được rồi, Tiểu Chí của chúng ta ăn nhiều một chút nhé." Tô Du cười nói, sau đó múc cho Tô Tiểu Chí hơn nửa chén.
Lại múc cho Tô Đại Chí hơn nửa chén. Cuối cùng cho Tô Lâm nửa chén. Trong nồi còn dư lại đều là của mình, cũng là hơn nửa chén.
Tô Lâm: ". . ."
Tô Du vừa ăn vừa nói, "Bây giờ chị nghe nói các anh chị em nông thôn đều hưởng theo lao động giống như xưởng chúng ta. Trước kia Tiểu Chí cũng cos học hành, bây giờ Tiểu Chí cũng tham gia làm việc, nhà cũng nên thay đổi. Sau này chúng ta cũng hưởng theo lao động, người làm việc thì ăn nhiều một chút, người làm ít thì ăn ít một chút."
Bốn người ở đây, trừ Tô Lâm, những người khác đều là làm việc cùng với sắp làm việc, dĩ nhiên là không có ai phản đối.
Tô Lâm nhìn nửa chén bột của mình, cứ thế không nhịn được lại muốn chảy nước mắt.
Tô Du ăn một miếng, "Nhưng mà nếu như làm tốt thì mọi người đều ăn nhiều. Tiểu Lâm cũng phải tranh thủ tiến bộ nhé. Bây giờ chúng ta chỉ có mình em lọt ở phía sau."
Nước mắt của Tô Lâm liền rớt xuống.
Cuộc sống này thật khó mà sống tiếp được ——
"Tô Đại Chí, sao anh không đi đón tôi? ! Anh có biết tôi đợi anh bao lâu không? !"
Bốn chị em đang ăn ngon thì giọng nói của Lưu Mai từ cửa truyền tới, tiếp theo là khí thế hung hăng đá cửa phòng, sau đó hướng vào trong nhà, ném cái túi trong tay lên trên giường, đặt mông ngồi ở trên giường.
Đầu Tô Đại Chí liền đổ mồ hôi, chén đũa trong tay như sắp cầm không được nữa, "Lưu Mai. . ."
Tô Du nói, "Ăn cơm trước."
Lúc này Lưu Mai mới nhìn thấy mọi người đều bưng chén đũa, sờ cái bụng xẹp lép của mình một cái, cũng không đoái hoài tới tức giận, buổi chiều cô ta về trễ, còn đi đường lâu như vậy, vừa mệt vừa đói. Thế là cô t nhanh chân đi tìm chén đũa của mình chuẩn bị bới cơm ăn, kết quả nhìn thấy trong nồi sạch sẽ không còn một miếng bột nào.
Nhất thời tức giận lớn tiếng hét lên, "Sao không có phần của tôi? Các người có ý gì đây?"
Tô Du nói, "Ý gì, đây đều là tiền tôi kiếm, tôi muốn nuôi người nhà họ Tô chúng tôi thì sao."
"Tôi cũng là người nhà họ Tô!" Lưu Mai cả giận. Cô ta một lòng một dạ vì tương lai của nhà họ Tô, vì con cháu sau này của nhà lão Tô, vậy mà cả gia đình này lại xem cô ta là người ngoài!
Tô Du không lạnh không nhạt cười một tiếng, "Cô còn biết cô là người nhà họ Tô chúng tôi ư? Sao trước đó không phải đòi tách ra, không phải là không muốn chúng tôi là người một nhà hay sao? Còn để cho Đại Chí nhà chúng tôi đó bụng, một thằng đàn ông mà trong túi không có một xu. Tôi thấy cô không phải là muốn làm dâu nhà họ Tô chúng tôi mà là muốn làm tổ tông nhà họ Tô chúng tôi thì có."
Lưu Mai bị làm cho không còn lời nào để nói, chỉ có thể nhìn Tô Đại Chí, "Đại Chí, anh còn ngớ ra làm gì?"
"Anh. . . Lưu Mai, nếu không anh cho em ăn. . ." Tô Đại Chí lắp bắp nói.
Vừa nói vừa muốn đứng lên.
Tô Du kéo anh ta một cái, "Em không ăn thì cho Tiểu Chí ăn. Lương thực của nhà ta chỉ cho người nhà họ Tô chúng ta ăn. Em là em ruột của chị nên chị mới cho em ăn. Lưu Mai ăn hϊếp em như vậy thì không phải là người nhà của ta. Cần gì phải cho cô ta ăn?"
Tô Tiểu Chí vội vàng nhận lấy chén trong tay Tô Đại Chí, " Anh, anh không ăn thì cho em ăn."
Trong nồi không còn chút gì cả, cậu ta mới chỉ no được bảy phần.