Chứ sao, con gái gả đi như bát nước hắt ra ngoài, đưa tay dài như vậy làm gì chứ. Con gái nhà ai cũng thế thì sau này làm sao lấy được chồng.
Thím Lưu nhất thời tức đến đỏ bừng cả mắt.
Tô Đại Chí nhìn thấy thím Lưu luôn chèn ép mình bị chị làm cho không nói nên lời thì anh ta liền thông suốt.
Thì ra trước kia chị đều là chịu đựng vì mình, thì ra chị lợi hại như vậy.
Tô Du cũng không có thời gian quan tâm Tô Đại Chí nghĩ như thế nào, bây giờ cô đang đói bụng.
Kết quả đi vào trong nhà thì nhìn thấy Tô Tiểu Chí và Tô Lâm đang ngồi.
Thấy cô vào nhà, Tô Tiểu Chí theo bản năng đứng lên, "Chị."
Tô Du gật đầu một cái, sau đó đi mở tủ đựng lương thực, sắp xếp công việc, "Tiểu Lâm nấu cơm, hôm nay chúng ta ăn đơn giản thôi, làm một nồi cháo bột bắp, cắt mấy miếng thịt bỏ vào."
Cả ngày ăn cháo bột, trong miệng đều không có mùi vị. Tô Du chẹp miệng, suy nghĩ tháng này sau khi phát tiền lương sẽ đi ăn một bữa ngon.
Cô vừa dứt lời, Tô Lâm lại xoay người làm như không nghe thấy.
Tô Du nhíu mày, sau đó nhìn Tô Tiểu Chí nói, "Tiểu Chí, chị đã sắp xếp xong công việc cho em rồi, ngày mai bắt đầu đi làm. Chị và anh em làm đã mệt rồi, trước tiên em nấu cơm, sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi. Ngày mai đi làm."
Nghe thấy đã sắp xếp công việc xong, cả người Tô Tiểu Chí liền vui vẻ, lập tức nói, "Dạ."
Tô Du nói, "Nấu cho chị, anh hai em và em thôi, ba chúng ta ăn là được rồi. Người không làm việc không cần ăn cơm. Cũng không thể để cho mấy đứa nuôi người ta uổng công. Uổng công nuôi cô em, sau này Tiểu Chí làm sao cưới vợ?"
"Dạ." Tô Tiểu Chí có chút đỏ mặt nói.
Tô Lâm nhất thời xoay người lại, đôi mắt đỏ hồng nhìn Tô Du, "Chị. Chị thay đổi rồi!"
"Sao thay đổi? Cũng không thể để người nhà chúng ta nuôi em cả đời được, Tiểu Chí cũng đã đi làm mà em đến cả một bữa cơm cũng không thể làm sao? Cũng không thể để cho Tiểu Chí cứ phục vụ cả gia đình mãi được."
"Đúng vậy, có làm thì mới có ăn." Tô Tiểu Chí đệm thêm vào. Cậu ta cũng không muốn nuôi một cô em uổng công. Mình cũng không đủ ăn đây này. Quan trọng là cô em gái này lớn như vậy nhưng đối xử với người anh như cậu ta cũng không tốt mấy.
"Anh hai. . ." Tô Lâm ủy khuất nhìn Tô Đại Chí.
Tô Đại Chí quay đầu đi, "Chị cả bảo em nấu cơm, sao em lại không nấu?"
Lúc này Tô Lâm mới phát hiện, không biết bắt đầu từ khi nào mà toàn bộ người trong nhà đều đứng về phe chị cả.
Đầu tiên là anh ba, bây giờ anh hai cũng như vậy. Hu hu hu. . .
Tô Du nói, "Nấu cơm hay là đói bụng, tự chọn đi." Đối với cô em gái từ trên trời rơi xuống này, Tô Du không hề có ý muốn quan tâm cô bé làm gì. Có một số người đối tốt với cô bé, cô bé cảm thấy đó là đương nhiên. Ngươi đối xử ác với cô bé thì cô bé sẽ giãy đành đạch. Tô Lâm chính là thứ người như vậy, cần phải chữa trị.
Hơn nữa Tô Tiểu Chí và Tô Đại Chí dầu gì cũng có thể đi làm kiếm tiền, còn cô em gái ăn cơm chùa này vẫn còn đang tiêu tiền đó. Nếu không phải trong nhà thiếu một người nấu cơm giặt giũ thì cô cũng không muốn quản. Thời đại này, con gái lớn như vậy cũng có thể đi nhà máy dệt học nghề nuôi mình. Ban đầu nguyên chủ cũng tầm tuổi đó đã phải nuôi cả gia đình rồi.
Nhìn thấy dáng vẻ kiên quyết của người nhà, Tô Lâm ủy khuất sờ bụng mình một cái.
Trước đó đói bụng một trận lợi hại như vậy, cô bé không muốn trải qua cái cảm giác đau khổ ấy nữa.
"Em nấu cơm. . ." Sau khi lau nước mắt đi, sau đó bưng bát to đi giả bột bắp.
Nhìn Tô Lâm nấu cơm, Tô Du liền thanh thản bưng chậu đi ra ngoài rửa mặt, còn không quên phân phó Tô Tiểu Chí trông chừng, tránh lãng phí lương thực.
Tô Tiểu Chí lập tức ngồi đàng hoàng ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tô Lâm, dáng vẻ ông cụ lớn trông coi.
Tô Lâm vừa làm việc vừa nước mắt, quay đầu nhìn anh hai đang ngẩn người rồi lại nhìn anh ba đang giám sát mình, còn có chị cả đã đi ra ngoài rửa mặt, nhất thời cơn buồn bã ập đến.
Cô bé đột nhiên nghĩ tới một ca khúc trong trường học, trong miệng cũng không nhịn được hát theo, "Cải xanh a~ bích lục vàng a~ hai tuổi ba tuổi không có mẹ ~ đi theo cha sống thật tốt~..."
Tiếng hát này nghe có chút thê thảm.
Tô Đại Chí và Tô Tiểu Chí nghe hát đều sờ cánh tay mình, cảm thấy cả người không được tự nhiên.
Bên ngoài còn có người nghe, ai nấy đều chỉ chỉ chõ chõ. Gần đây nhà lão Tô bị làm sao vậy?
Nhìn thế nào cũng thấy không bình thường.
Người nào người nấy đều đổi tính. Con bé út nhà lão Tô bình thường kiêu căng vậy mà bây giờ còn hát bài Cải xanh ư?
"Tô Du à, Tiểu Lâm nhà em bị làm sao vậy? Lại đang giận dỗi?"
Chị Lâm cách vách hỏi.