"Sao, chưa cho?" Tô Du mặt đầy kinh ngạc nói. Trời cũng giúp ta, gặp phải một đứa em trai nhu nhược và cô em dâu ngu ngốc.
Tô Đại Chí cúi đầu.
Tô Du đau lòng nói, "Nếu cô ta không cho thì em cứ tiếp tục đòi. Cũng không thể để cho một người đàn ông như em chịu đói được. Em nói xem, Lưu Mai nói cái gì mà muốn cho em có cuộc sống tốt sau khi kết hôn. Kết quả sau khi kết hôn vẫn là người chị là chị đây nuôi. Chị làm chị nuôi em không thành vấn đề nhưng số tiền kia của em, Lưu Mai cầm đi nơi nào. Không cho nhà chúng ta tiêu cũng được đi, nhưng sao còn có thể không cho em? Chị thấy cô ta đem hết về nhà lão Lưu thì có!"
Tô Đại Chí vào lúc này cũng tức giận siết chặt quả đấm, nhưng anh ta lại không biết làm sao phát tiết. Cứ thế khiến ánh mắt cũng đỏ bừng, " Chị, em nghĩ, có thể Lưu Mai nói, nói. . ."
"Cô ta có thể nói gì, nhiều nhất chính là nói về nhà em với em, có phải hay không?"
Tô Du mặt đầy dáng vẻ ta biết tất cả.
Đây đều là cô phân tích, thời đại này phụ nữ vẫn còn rất phong kiến, loại chuyện ly hôn này tuyệt đối không dám nói ra. Cho nên trừ việc thứ nhất khóc lóc hai ầm ĩ thứ ba treo cổ ra thì đa phần chính là về nhà mẹ.
Quả nhiên, Tô Đại Chí mặt đầy kinh ngạc nói, " Chị, sao chị biết? Cô ấy, cô ấy nói nếu như em không nghe thì cô ấy sẽ để cho em biết đời."
"Thật là mạnh miệng. Đại Chí, ngay cả lời này mà em cũng tin. Chị là phụ nữ, chị còn có thể không biết phụ nữ sợ gì ư? Phụ nữ chỉ sợ bị đuổi về nhà mẹ. Với cái nhà của lão Lưu kia, chị dám nói, nếu Lưu Mai trở về thật thì ở không tới một tuần sẽ lại chạy về."
Tô Đại Chí có chút hoài nghi nói, "Thật? Nhưng Lưu Mai ở nhà nhiều năm như vậy mà. . ."
"Lấy chồng và chưa lấy chồng khác nhau, hơn nữa, trước đó là bởi vì kiếm được chỗ tốt từ em, nếu như em không cho cô ta một đồng nào thì chỉ với chút tiền lương kia của cô ta, mình cũng không đủ tiêu, còn có thể lo cho nhà mẹ sao? Chị cũng là phụ nữ, chị hiểu rõ Lưu Mai hơn em. Em có tin hay không, nếu như Lưu Mai thật về nhà mẹ thì chỉ cần em không đi đón, cuối cùng cô ta cũng sẽ tự mình trở về. Em chỉ cần cương quyết thì chị bảo đảm sau này Lưu Mai cái gì cũng đều nghe ngươi, em chính là ông trời của cô ta!"
Thấy dáng vẻ Tô Đại Chí dao động, Tô Du nói, "Đại Chí à, em là một người đàn ông, bị mình vợ đè đầu, cả đời cũng không ngóc đầu lên được. Em muốn vậy sao?"
Cả đời bị đè đầu? Tô Đại Chí vội vàng lắc đầu."Chị , vậy, vậy em phải làm gì?"
"Không làm gì cả, về nhà ăn cơm đi, Lưu Mai không thương em nhưng chị thương em."
Nghe được lời này của Tô Du, mũi Tô Đại Chí nhất thời chua chua. " Chị, chị thật tốt."
Tô Du cong khóe miệng. Chị cậu luôn rất tốt, nhưng sẽ không nói ra nên mới nuôi ra một cái đồ vong ơn bội nghĩa như cậu đó.
Lúc về đến nhà, người trong viện cũng đang nấu cơm, nhưng nhà lão Tô bên này vẫn vắng ngắt.
Nhưng mà mọi người nhìn thấy Tô Du đi ở phía trước, Tô Đại Chí đi ở phía sau, mặt đầy ngoan ngoãn thì giống như là nhìn thấy mặt trời mọc lên từ phía tây.
Sao bọn họ lại cảm thấy nhà lão Tô có cái gì không đúng thế? Tên nhóc Tiểu Chí kia một ngày ở nhà không ra cửa, thằng hai lại không đi theo vợ anh ta Lưu Mai mà cùng chị cả trở về.
Thím Lưu ở bên ngoài nấu cơm nhìn thấy Tô Du thì hung hãn chửi thề một tiếng. Hướng về phía Tô Đại Chí hô, "Đại Chí, sao cháu không quan tâm vợ cháu vậy hả. Lưu Mai đâu? Cháu nhìn xem, cháu đối xử với nó như vậy sao?"
Tô Đại Chí sững người, đúng vậy, Lưu Mai vẫn chờ anh ta đi đón. . .
Tô Du đứng ở trước mặt Tô Đại Chí như gà mẹ bảo vệ con, "Thím Lưu, trước kia thím ăn hϊếp tôi, tôi vì Đại Chí và Lưu Mai nên mới nhịn. Lúc này, thím lại ăn hϊếp Đại Chí ngay trước mặt tôi thì không được! Thời đại này cha mẹ vợ đều không quản chuyện nhà con rể, thím là thân thích đánh tám gậy tre cũng không tới mà cũng muốn quản sao? Khuê nữ nhà lão Lưu quý giá đến mức tan ca phải đi đón ư? Chúng tôi cưới con gái nhà lão Lưu chứ không phải cưới tổ tông bên đó về!"
Những thím khác đang nấu cơm nhất thời đều cười ra tiếng.