Tô Đại Chí nhất thời nhớ lại lúc mình kết hôn tiêu tiền của gia đình, anh ta chột dạ nói, "Chị, tiền của em cũng sẽ đưa cho chị giữ giùm."
Tô Du nhìn anh ta nói, "Đại Chí à, đừng nói tiền, bây giờ ngay cả việc em có thể mua cho chị được một cái bánh bao thịt thì chị cũng không tin."
". . ."
Chờ Nghiêm Tiểu Phương tới thì Tô Đại Chí đã bị Tô Du đuổi về đi làm.
Đối với tính tình của Tô Đại Chí, Tô Du tổng kết là do trước kia anh ta được nguyên chủ nuôi quá tốt, không trải qua mưa gió gì nên không có trách nhiệm, tính tình cũng mềm yếu. Người không chịu khổ như vậy cho nên dễ dàng bị người khác xúi giục. So với người cha ruột nhát gan đời trước của cô thì còn không bằng. Mặc dù cô cũng không thích người như vậy cho lắm, nhưng mà dầu gì cũng là một công nhân chính thức, mỗi một tháng có thể nhận được tiền lương, còn có nhiều phúc lợi. Đây có thể là phiếu cơm sẵn có, phải nắm ở trong tay.
Tô Đại Chí bị làm phiếu cơm, vào lúc này cũng khát vọng có được phiếu cơm.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, anh ta liền cảm thấy đói bụng hơn. Nói thật ra, những năm này mặc dù cũng thường hay ăn không đủ no nhưng mà trong bụng luôn no được mấy phần. Cho nên bây giờ không có gì vào bụng trong một thời gian dài khiến anh ta cảm thấy khó chịu. Trên đường đi trở về, ngửi được mùi thơm truyền tới từ trong tiệm cơm Quốc Doanh, anh ta khó chịu nuốt nước miếng một cái.
Đáng tiếc đưa tay thò vào trong túi, một xu cũng mò không ra chứ đừng nói gì đến phiếu cơm.
Lại nghĩ tới những lời chị cả nói với anh ta lúc ở trong bệnh viện, trong lòng anh ta lại cảm thấy khó chịu.
Sao anh ta lại sống uất ức như vậy chứ, một công nhân nhận tiền lương mà đến cả một miếng ăn cũng không mua nổi!
Buổi chiều kết thúc công việc về đến nhà, Tô Đại Chí liền vội vả chuẩn bị một chút đồ ăn, thuận tiện tìm Lưu Mai đòi ít tiền và phiếu, đi tiệm cơm Quốc Doanh mua cho chị một cái bánh bao thịt.
Kết quả lúc về đến nhà, chỉ thấy em gái Tô Lâm ôm bụng ngồi ở cửa, thấy anh ta trở lại, ánh mắt liền sáng như sao.
Tô Đại Chí nói, "Chị dâu em đâu?"
Chị cả ở bệnh viện, Tiểu Chí đi chơi ở bên ngoài, sao Lưu Mai cũng không trở lại?
Tô Lâm kéo cánh tay của anh ta nói, "Chỉ có một mình em ở nhà, anh, anh mau dẫn em đi ăn chút đồ gì đi, em sắp chết đói rồi." Cô bé giận dỗi một ngày một đẹp, chỉ uống một ít nước, gì cũng không ăn, tẫn dày vò mình.
Nghe nói như vậy, Tô Đại Chí xấu hổ sờ cái túi trống rỗng một cái: "Đi ra ngoài ăn cái gì chứ, chúng ta tự nấu ăn."
Sau đó đi mở tủ lương thực, kết quả phát hiện bên trên cửa không biết khi nào đã có thêm một cái khóa. . .
Trời sắp tối rồi, Lưu Mai mới từ bên ngoài trở lại, trên mặt còn cười hì hì.
Mấy ngày nay vì chuyện tách ra mà cô ta lao tâm rất nhiều, mắt thấy bên nhà lão Tô hình như có chút khó khăn, cô ta liền dứt khoát đi tìm người nhà mẹ của mình thương lượng.
Nhà mẹ tỏ ý, đến lúc đó tới tìm chị chồng của cô ta nói chuyện. Dù sao Đại Chí và cô ta một lòng thì dễ xử, đến lúc đó cứ hù dọa chị chồng một chút là xong. Cứ nói nếu như không ở riêng thì cô ta sẽ về nhà mẹ đẻ, để cho Đại Chí sống một mình. Lấy tình thương của chị chồng dành cho Đại Chí thì khẳng định sẽ không chịu nổi.
Còn chuyện chỗ ở sau khi tách ra, cô ta không cần phải lo lắng cho bọn họ. Chị chồng có thể đến phòng nghỉ riêng trong nhà xưởng, hai đứa em chồng thì cố thể đến ở kí túc xá của trường học để ở. Sau này chị chồng phải lập gia đình, hai đứa em chồng đi làm thì cũng có thể ở trong nhà nghỉ của chỗ làm.
Lưu Mai không cảm thấy mình nhẫn tâm, cô ta đã chịu đủ cái cảm giác cả gia đình đông người chen chúc trong một căn phòng, vất vả lắm mới lập gia đình, hơn nữa còn không có cha mẹ chồng đè ở trên, cô ta dĩ nhiên phải nghĩ cách để cho cuộc sống sau này của mình trai qua tốt một chút, để cho các con của mình sau này hoàn cảnh tốt để sống.
Chẳng lẽ sau khi có con còn phải để nó chịu khổ theo?
Mới vừa về đến nhà, cô ta liền thấy Tô Đại Chí cùng Tô Lâm đều ngồi ở trên ghế nhắm mắt lại. Trong phòng cũng không bật đèn, vắng ngắt.
"Sao không bật đèn, chị cả đâu?"
"Chị cả bị bệnh." Tô Đại Chí buồn bực nói.
Lưu Mai kinh ngạc nói, "Sao lại bị bệnh chứ, không phải trước đó rất khỏe mạnh sao?"
"Mệt mỏi nên xỉu, thiếu dinh dưỡng." Tô Đại Chí nhớ tới Tô Du ở trong bệnh viện, trong lòng càng khó chịu, "Lưu Mai, sao bây giờ em mới về?"
"Em đi về nhà mẹ một chuyến." Lưu Mai buông tờ báo xuống, bật đèn điện lên. Tiền điện trong nhà đều là chị cả trả, cô ta không cần phải tiết kiệm làm gì.
Nghe được lời của Lưu Mai, trong lòng Tô Đại Chí buồn bực bực bội, anh ta sờ cái bụng đói meo của mình, "Em ăn chưa, anh và Tiểu Lâm đều chưa ăn gì cả."
"Sao còn chưa ăn?" Lưu Mai kinh ngạc nói: "Em ăn ở nhà rồi, em còn tưởng cả nhà ăn rồi đó."