Chương 11: Công Đoàn

Sau khi kiểm tra xong, bệnh viện cũng không tiện chữa trị cho cô. Chỉ có thể để cho cán bộ công đoàn của nhà máy dệt cầm toa thuốc bác sĩ kê, đi bộ phận hậu cần nhận năm lạng đậu nành và ba lạng đường đỏ, ngoài ra còn cho một quả trứng gà. Chờ sau khi Tô Du tỉnh lại, ăn trứng và uống nước đường đỏ.

Cán bộ công đoàn phái tối tên là Nghiêm Tiểu Phương, là một cô gái trẻ tuổi, sau khi nghe bác sĩ dặn dò xong, cô ấy không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Sau đó lần lượt đi nấu nước đường rồi luộc trứng gà.

Chờ lúc nước đường và trứng gà luộc được bưng tới thì Tô Du cũng tỉnh lại rồi.

Mặc dù cô giả vờ bất tỉnh nhưng mà mới vừa rồi đúng là đã ngủ thϊếp đi. Thân thể này của nguyên chủ căn cơ quá kém, vừa nằm xuống là đã bắt đầu mệt rả rời. Cô dứt khoát ngủ một giấc. Lúc tỉnh lại liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Vào lúc này cũng nên ăn cơm trưa rồi.

Nghiêm Tiểu Phương thấy cô tỉnh lại rồi, vui mừng nói, "Đồng chí Tô Du, chị tỉnh rồi. Khá hơn chút không?"

Tô Du mơ mơ màng màng nói, "Tôi sao?"

"Vừa nãy chị té xỉu!" Nghiêm Tiểu Phương kích động nói. Để cho công nhân té xỉu ngay chỗ làm đó là công đoàn chưa làm tròn bổn phận.

Hơn nữa ở trong mắt cô ấy, té xỉu trên chỗ làm đó là người làm việc tích cực.

"Mau dậy đi ăn cái gì đi, bác sĩ nói chị suy dinh dưỡng nghiêm trọng, kê cho chị một ít thực phẩm dinh dưỡng, chị mau ăn đi." Nghiêm Tiểu Phương để chén đường lên trên bàn, sau đó muốn đỡ Tô Du ngôi dậy.



Tô Du vội vàng tự mình ngồi dậy. Nói thật ra, lừa gạt cô gái nhỏ biết điều như vậy, cô cảm thấy có chút chột dạ.

Vì vậy nói, "Cô cũng chưa ăn phải không, nếu không chúng ta chia nhau ăn đi."

Nghiêm Tiểu Phương nghe vậy, vội vàng lắc đầu, "Cái này không được, đây là thực phẩm dinh dưỡng của chị. Đồng chí Tô Du, thân thể chị quá kém. Chăm sóc tốt thân thể thì chị mới có thể làm việc tốt hơn, tôi không thể ăn thực phẩm dinh dưỡng của công nhân được!"

Bác sĩ nói, thân thể này thiếu hụt đủ thứ, nhất định phải điều dưỡng cho thật tốt. Nhưng mà cô ấy cũng đã nghe nói qua chuyện trong nhà Tô Du, biết nhà Tô Du khó khăn.

Cho nên vào lúc này nghe thấy Tô Du muốn chia đồ ăn với cô ấy, cho dù cô ấy không ăn nhưng trong lòng lại rất cảm động. Người này thật là tốt.

Người này đúng là thành thật, Tô Du cảm động nhìn Nghiêm Tiểu Phương, lúc này mới bưng chén đường uống vào.

Đường đỏ trứng gà, đây là thức ăn ngon hiếm có ở thời đại này. Nhưng mà Tô Du lại không thấy ngon, cô nhớ tới những món ăn ngon đa dạng kiếp trước.

Ăn được hai miếng, ánh mắt Tô Du đỏ lên.

Nghiêm Tiểu Phương nhất thời luống cuống, "Sao chị khóc thế?"

"Trong xưởng đối xử với tôi tốt như vậy, thái độ làm việc của tôi trước kia thật là cảm thấy quá có lỗi với xưởng rồi. Tôi cảm thấy rất áy náy."

Tô Du vừa nói vừa bắt đầu lau nước mắt.



Nghiêm Tiểu Phương thấy cô khóc dữ như vậy, nhất thời cuống lên, kích động an ủi, "Đồng chí Tô Du, sao chị áy náy chứ. Chị xem chị đã té xỉu ở chỗ làm, chị làm việc đến giây phút cuối cùng, chị là phần tử tích cực của giai cấp công nhân chúng ta, là tấm gương sáng. Chị đừng áy náy!"

"Cán bộ Nghiêm, cô đừng an ủi tôi, tôi biết tôi không đáng."

Tô Du kéo tay cô ấy, khóc lóc kể lể, "Cha mẹ tôi đi sớm, ban đầu trong xưởng cho tôi một chén cơm ăn, để cho tôi có thể nuôi em trai em gái. Đáng lẽ tôi nên làm trâu làm ngựa cho xưởng, báo đáp sự quan tâm của ban tổ chức. Nhưng những năm này. . . Nhà tôi quá khó khăn, tôi hận không thể chém mình thành hai người để làm việc. Những năm nay tôi nghĩ đến mình không dốc hết sức mình cho xưởng, dâng hiến cho tổ chức nên tôi cảm thấy áy náy. Cán bộ Nghiêm, tôi quyết định, sau này tôi sẽ dựa vào tổ chức, tôi phải toàn tâm toàn ý làm việc cho xưởng chúng ta, dệt nhiều vải, giúp xưởng chúng ta gia tăng sản lượng, để cho nhân dân cả nước cũng có thể mặc được quần áo tốt."

Nghiêm Tiểu Phương mắt lệ rưng rưng nhìn Tô Du.

Đồng chí Tô Du sống không dễ dàng, những năm nay nuôi cả gia đình mà còn phải cống hiến cho xưởng. Cuộc sống khó khăn như vậy, còn có thể giữ suy nghĩ tích cực, vươn lên như vậy. Nằm ở trên giường bệnh còn nghĩ đến vấn đề công việc sau này.

Công nhân tốt cỡ nào chứ.

Đây là phần tử tích cực trong đội ngũ công nhân chúng ta, là đối tượng đáng để giúp đỡ.

"Đồng chí Tô Du, công đoàn sẽ trợ giúp chị, công việc sau này nếu như chị gặp phải khó khăn thì tìm công đoàn chúng tôi, nhất định giúp chị giải quyết."

"Có thật không?" Tô Du cảm động nói.

Nghiêm Tiểu Phương cảm thấy lúc này ánh mắt của đồng chí Tô Du giống như là thấy cọng rơm cuối cùng vậy, trong lòng nhất thời dâng lên một loại cảm giác trách nhiệm vô hình.