Chương 9: Màu Xanh Biếc!

Nhóm dịch: Bánh Bao

Mái nhà gỗ được trải bằng cỏ tranh thật dày, không biết có thể bị mưa hắt hay không, nhưng nhìn các nhà khác đều như vậy, mái hiên rất rộng, mùa đông có thể mang ghế ngồi dưới hành lang phơi nắng.

Phía sau nhà gỗ có một nhà vệ sinh, trái và phải có hai túp lều kiểu sương phòng, một là nhà bếp, cái khác có thể được sử dụng làm phòng để thức ăn.

Nhìn quanh một vòng, quả thực có thể gọi là gia đồ tứ bích, nhớ tới lúc trước Lục Tuân nói bên này điều kiện gian khổ, muốn để mình ở lại thành phố kinh thành với bà ấy mẹ anh, khi ấy trong lòng Tô Hàn đã hiểu rõ.

Có điều khí hậu bên này cũng rất tốt, quanh năm bốn mùa như sắc xuân, đời sau sẽ là thành phố du lịch phát triển rất tốt, Tô Hàn trước kia khi đến du lịch rất thích nơi đây, không nghĩ tới có một ngày nào đó bản thân sẽ tới nơi này sinh sống.

Hít sâu một hơi, không khí trong lành, trong mắt tràn đầy màu xanh biếc, tâm trạng cũng tốt lên theo, ngâm nga bài hát, Tô Hàn bắt đầu xử lý hành lý khổng lồ của bọn họ.



Mười mấy bao bọc chiếm hơn phân nửa phòng khách, làm cho Tô Hàn có loại quẫn bách không có chỗ đặt chân.

Trước tiên kéo đống đồ từng chút một đến chỗ trống ở tầng hai, dọn sạch ra một chỗ, Tô Hàn lấy vải cũ lau nhà một lần, mở bưu kiện ra, chậm rãi lấp đầy cái nhà còn có chút trống trải này.

Chăn đệm ga gối đều được giặt sạch sẽ, trực tiếp trải lên là được, giường không lớn hai người ngủ có chút nhỏ, ván giường rất cứng, Tô Hàn cười lăn vài vòng ở phía trên, khiến tóc rối bời.

Rèm cửa treo lên, rèm cửa được lắp đặt, gió thổi qua, gạc trắng tinh khiết bay lên, phối hợp với nhà gỗ màu gỗ, thoạt nhìn cực kỳ tươi mát.

Tô Hàn xách hai cái túi lớn đi lên, cầu thang bị giẫm lên rắc rắc, quần áo bốn mùa của hai người đều mang đến, Tô Hàn thu dọn quần áo của mình, quần áo dày vào mùa đông đợi vài ngày nữa mới lấy ra.