“Trong nhà có chuột sao?” Lục Tuân hỏi.
Tô Hàn gật đầu, nói chuyện xảy ra lúc trước, hỏi anh chỗ nào có mèo con có thể bắt chuột.
Lục Tuân nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: “Nhà Tiền sư trưởng của quân khu Trình huyện hình như nuôi một con mèo cái, sau này anh bảo Tiểu Vương hỏi thăm xem có mèo con hay không.”
Anh trở về Tô Hàn cũng không sợ nữa, cô tiếp tục chuẩn bị nấu cơm, chỉ là không dám chạm vào đống củi kia nữa.
Lục Tuân thấy thế cũng không cho cô chạm vào, mỗi bó củi đều lấy ra nhìn một chút xác định không có chuột nữa, mới lấy ra một bó đi qua giúp đốt lửa.
Buổi tối ăn bánh bao, Tô Hàn tìm chút men mà Vợ của Tiểu Vương muốn, nhào hết đống bột mì còn lại kia, một nửa làm bánh bao hấp, một nửa màn thầu.
Lần trước làm nước sốt thịt nếu không ăn thì sẽ hỏng, Tô Hàn dứt khoát lấy toàn bộ bánh bao, lại thêm chút nấm hương, ăn vào vị thơm lừng, tổng cộng hấp 60 cái, Tô Hàn chỉ ăn ba cái liền ăn không nổi, Lục Tuân một mình ăn mười cái, lại uống một chén bột ngô mới ăn no.
Sáng hôm sau, Tô Hàn đưa cho Vợ của Tiểu Vương và chị Dương chút bánh bao, chỗ Mã Quế Lan thường xuyên không thấy người đâu, Tô Hàn liền không qua, chỉ chờ chị ấy ngày nào đó rảnh rỗi tự mình tới ăn.
Mấy ngày nay có Lục Tuân hỗ trợ, trong viện dựng xong giàn nho, nho hoang dã cũng dời tới, Lục Tuân còn ở bên cạnh dựng cho cô một chiếc xích đu.
Ngay cả đồ đạc trong nhà cũng bị Lục Tuân lặng lẽ sửa một ít chỗ, dùng cũng càng thêm thuận tiện, sẽ không xuất hiện tình huống mặt bàn bất bình.
Bãi đất trống bên cạnh ngôi nhà cũng trồng cây chè, hai cây ăn quả hoang dã được phát hiện ngẫu nhiên.
Mỗi buổi tối bận rộn xong trong nhà, Tô Hàn ngồi trên xích đu lắc lư nửa ngày, cả người nhàn nhã tự tại cực kỳ.
Ban đêm, bụng đau đớn một trận, Tô Hàn từ trong giấc ngủ tỉnh lại, cảm giác quen thuộc làm cho cô nghĩ đến nhất định là dì đến, sợ làm bẩn ga giường, cuống quít ngồi dậy chạy xuống giường.
Lục Tuân bên cạnh gần như tỉnh lại trong nháy mắt, ngửi được mùi máu tươi trên người cô, trong lành anh hiếm thấy có chút bối rối.
“Không sao cả, anh cứ ngủ tiếp đi, em đi sửa sang lại.” Tô Hàn không để tâm lắm xua tay, bảo anh không cần khẩn trương.
Lục Tuân làm sao có thể yên tâm chứ, chỉ là thấy cô cầm lấy một miếng vải kỳ quái, chạy đến nhà vệ sinh rất lâu không đi ra.
Lục Tuân chờ ở ngoài nhà vệ sinh, lý trí chậm rãi tỉnh táo, trên mặt hiếm thấy có chút bối rối.