Nhóm dịch: Bánh Bao
Tháng này chú ý đến ba năm mới và ba năm cũ khâu bổ sung thêm bà ấy năm, quan điểm thẩm mỹ trong nhà chú ý nhiều hơn đến nặng nề và rắn chắc, các thế hệ sau tập trung nhiều hơn vào dòng chảy giảm áp đơn giản tự nhiên.
Hai người chia nhau ngồi ở hai bên sô pha, một người cầm quyển sách đang đọc, một người cầm kim chỉ làm việc, yên tĩnh khẽ động, không can thiệp vào nhau.
Phòng khách quá nhỏ, đặt bàn ăn trên sô pha cũng có chút dư thừa, Tô Hàn chuyển bàn vuông nhỏ đến phòng bếp dùng.
Trên tủ trà dựa vào tường đặt ấm phích cùng hai cái chén men, trong tủ phía dưới thu một ít đồ dùng hàng ngày của Tô Hàn lúc mua ở xã tiêu thụ.
Bàn trà là thiết kế tối giản, một cái mặt bàn ba chân, trên mấy mặt không lớn đặt một cái ống gỗ rỗng ở giữa, trong ống gỗ cắm mấy cây hoa dại.
Làm hai khăn tay màu trắng, Tô Hàn cất hộp kim tuyến lại, xoa xoa cổ đứng dậy chuẩn bị đi ngủ trưa.
“Em đi ngủ trưa trước, anh buồn ngủ không?” Tô Hàn nằm trên lưng anh nhìn thử anh xem sách gì.
Quyển sách này mấy ngày nay vẫn đặt dưới gối đầu, Tô Hàn bình thường sẽ không tùy tiện lật đồ của người khác, cũng không lấy ra xem thử, lúc này vừa nhìn vậy mà còn là một quyển sách tiếng Nga.
Hơn nữa toàn bộ quyển sách đều là tiếng Nga, Tô Hàn căn bản không hiểu.
“Đi ngủ thôi, anh cũng có chút mệt mỏi.” Lục Tuân cất sách lại, đi theo phía sau Tô Hàn lên lầu.
Nhìn thấy phòng ngủ đã đổi mới và chăn ga trải giường mới tinh, Lục Tuân tuy thấy lạ không trách, nằm ở trên giường nghiêng đầu nhìn cô.
Tô Hàn đưa lưng về phía anh ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, trên tay lau một chút dầu ngao, lại xoa xoa bắp chân mới chậm rãi chuẩn bị lên giường ngủ.
Xoay người đối diện với ánh mắt Lục Tuân, mặt Tô Hàn chợt đỏ bừng.
Cái người này!
Cho rằng yên tĩnh như thế hẳn là anh đã ngủ, kết quả lại đang chờ cô!
Ban ngày ban mặt, anh muốn làm gì?
Tô Hàn giả vờ nghi hoặc hỏi: “Không phải mệt sao? Sao anh không ngủ đi?”