Nhóm dịch: Bánh Bao
Đồ đạc trong phòng bếp không dám tùy ý đặt ở trên bàn hoặc bàn, ăn dùng toàn bộ tủ để cất kỹ.
Tủ gỗ thật ra vẫn không quá an toàn, chuột thứ này nó sẽ đυ.c lỗ, thời gian dài tủ gỗ khó bảo đảm sẽ không bị nó cắn rách.
Vừa vặn ngày đó Chị Dương tới đưa cho cô chút đồ ăn mình trồng, Tô Hàn liền hỏi chị ấy có đồ trừ chuột hay không.
“Nếu mà định bắt chuột đúng là không có biện pháp, chỉ có thể tìm mèo thôi, đồ chơi kia bắt lũ chuột đó còn chẳng phải rất chuẩn à.” Chị Dương nói.
Tô Hàn rất muốn trả lời chị ấy một câu: Sau này siêu mèo cũng không bắt được chuột, hơn nữa địa vị tăng lên thẳng tắp, chúng nó lưu lạc đến mức làm con sen chính hiệu.
“Sao vậy, nhà em cũng có chuột à?”
“Trong nhà chị dâu cũng chuột có sao?” Tô Hàn hỏi.
Chị Dương cười nói: “Nông thôn chúng ta ấy mà, thời này có chuột bình thường, hầu như nhà nào cũng có, em chỉ cần cất kỹ toàn bộ thức ăn, đừng để chuột ngửi được mùi đến gặm nhắm là được.”
“A, chuột kia chạy trên giường thì làm sao bây giờ, còn có quần áo, không biết chuột có thể gặm quần áo hay không?”
Chị Dương nói: “Vậy có biện pháp gì được, trong tủ quần áo cất kỹ lại, chỉ cần bên trong không có thức ăn, chuột bình thường cũng mò tới.”
Ngủ trên giường mà chuột trèo qua ư? Tô Hàn ngẫm lại liền khó chịu.
Mặc kệ nhà người khác thế nào, nơi này của cô tuyệt đối chịu không nổi, chỉ cần nghĩ đến sau này bất cứ một góc nào trong nhà đều có khả năng phát hiện chuột, da đầu Tô Hàn đều tê dại.
Hết lần này tới lần khác lại không có cách nào với bọn họ, hôm đó Tô Hàn liền chạy đến nhà Mã Quế Lan, nhờ chị ấy lần sau đi Trình huyện, hỗ trợ hỏi quân khu bên kia nhà ai nuôi mèo con, nếu như có thể ôm một con cho cô với.
Vấn đề chuột còn chưa giải quyết, đêm nay lại nổi lên gió, mưa to, Tô Hàn có chút lo lắng đám cây ngô đồng trên cánh đồng sẽ bị gió thổi ngã.