Nhóm dịch: Bánh Bao
Thảm thực vật trên núi rất nhiều, Tô Hàn chọn một ít thực vật có màu hơi đậm, cẩn thận dùng tay chà xát lá và rễ của chúng, nước chảy ra bôi lên vải thí nghiệm, rồi lựa chọn một vài loại có hiệu quả mang về chuẩn bị thử xem.
Xa xa nhìn thấy một người đứng trước cửa nhà, Tô Hàn đi nhanh vài bước, gió thổi mái tóc đen bóng của cô tung bay.
Thời tiết còn chưa nóng, Tô Hàn không kiên nhẫn thắt bím tóc, trực tiếp búi tóc đã ra cửa, vào cô đi lại, ngọn tóc bị gió thổi lên hơi cuộn tròn một cái, lại nhu thuận hạ xuống, khi thì phất mặt mà đến, khi thì theo gió bay lên.
Dưới bóng râm, bóng dáng của cô nhẹ nhàng mà linh động, giống như một thiếu nữ vô ưu vô lo, xinh đẹp mà không biết.
Thấy cô đến gần, người tới che giấu sự ghen tị nơi đáy mắt, dịu dàng cười nói: “Xin chào Tiểu Tô, tôi là Lý Tố Phân, đối tượng của doanh trưởng Tần.”
“Xin chào, chị dâu vào đi.” Tô Hàn gật đầu, mở cửa lớn mời người đi vào.
Lý Tố Phân đi vào sân quan sát một đường, Tô Hàn mang băng ghế mời cô ta ngồi dưới hành lang, đi vào phòng bếp lấy ấm phích rót cho cô ta một ít nước nóng, hỏi: “Chị dâu có việc gì không?”
Lý Tố Phân lấy ra một chiếc khăn tay từ trong túi quần, mở ra lấy ra hai đồng muốn đưa cho cô.
“Chị dâu có ý gì?” Tô Hàn không hiểu ý cô ta, nghi hoặc nói.
Lý Tố Phân nói: “Nghe họ nói cô có một ít hạt dẻ ở đây, tôi muốn mua một chút.”
“Thật không khéo lắm, tối hôm qua tôi vừa mới đưa toàn bộ số hạt dẻ còn lại cho mấy chị dâu, hiện tại trong tay tôi cũng không có.”
Lý Tố Phân nghe cô nói như vậy có chút sốt ruột nói: “Vậy có thể để bên nhà cô gửi thêm một chút không?”
“Hạt dẻ phải mùa thu mới có, qua năm mới, hàng tồn kho nhà nào cũng đều có cả.”
Tô Hàn buông tay, tỏ vẻ mình cũng không có cách nào.
“Vậy làm sao bây giờ, Tiểu Tô cô giúp tôi.” Lý Tố Phân đỏ hốc mắt nói.
Sao đang nói lại khóc rồi?