Nhóm dịch: Bánh Bao
Cỏ dại trên núi rất nhiều, thỉnh thoảng nhìn thấy một ít gừng dại và tỏi dại, Tô Hàn cũng hái một ít bỏ vào trong sọc, trên đường nhặt chút củi khô lấy dây cỏ buộc sang một bên, lúc trở về lại mang theo, leo lêи đỉиɦ núi, Tô Hàn đã mệt mỏi thở dốc.
Ngồi trên đỉnh núi, nhìn ruộng bậc thang dưới chân núi đã bắt đầu có người bận rộn, Tô Hàn thật lòng bội phục những chị dâu này.
Uống một ngụm nước, Tô Hàn ngồi trên bãi cỏ nghỉ ngơi một lát.
Ánh sáng loang lổ trên đỉnh đầu xuyên thấu qua cành lá chiếu tới, từng cụm hoa núi nở đầy núi, có sương mù nhàn nhạt dâng lên, tựa như tiên cảnh nhân gian.
Tô Hàn đặt mình trong đó, tiêu tan nỗi mệt mỏi cả người, bước chân nhẹ nhàng một lần nữa khởi hành.
Tô Hàn trèo lên mặt sau núi, tìm kiếm cành cây khô héo cùng nấm, ngẫu nhiên nhìn thấy hoa dại cũng đào một ít mang theo, mãi cho đến khi lưng sọt đầy mới trở về.
Trong tay cầm một cây gậy gỗ thỉnh thoảng thọc vào bụi cỏ, Tô Hàn ngâm nga bài hát kéo củi về nhà.
Về đến nhà, Tô Hàn cầm rìu chặt củi thành chiều dài tương tự, chất đống gọn gàng ở trong phòng bếp.
Gừng dại và tỏi dại trong giỏ lấy ra trồng ở trong ruộng rau, hoa dại trồng ở hai bên đường đá, tưới một chút nước thì không cần quan tâm nữa, nấm và mộc nhĩ lật ra đặt ở dưới hành lang phơi nắng.
Rửa sạch sẽ, vào phòng thay giày và quần trước, Tô Hàn cởϊ áσ ra, lên giường nghỉ ngơi một hồi.
Gần bốn giờ, Tô Hàn bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Vốn lúc một mình cô muốn ăn thế nào cũng được, hôm nay Lục Tuân cũng trở về, Tô Hàn chuẩn bị đồ ăn phong phú hơn.
Bột đã ủ xong, ép thành từng miếng, con vịt sốt cuối cùng cắt một nửa, thái thành mảnh nhỏ xào lẫn với nấm đinh hương, trong nồi nấu canh, mì cũng cắt thành lát chờ Lục Tuân trở về là có thể cho vào.
Lúc Lục Tuân trở về còn chưa tới sáu giờ, Tô Hàn chạy ra, lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ vừa mới huấn luyện xong của anh.