"Ta không phải muốn quản ngươi, ngươi có biết đồ dùng quân nhu là thứ trọng yếu như thế nào không?" Một người khác nói chuyện trầm thấp, Lưu Tiểu Anh dường như đã nghe ở đâu đó.
- Ngươi nhỏ giọng một chút! Thanh âm vừa rồi không kiên nhẫn đột nhiên nóng nảy.
"Ngày mai theo tôi trở về quân khu, nói nhu yếu phẩm quân sự kéo dài vài ngày sau, tốt nhất cậu đừng gây rối nữa, tôi là nể mặt bạn học chúng ta một hồi mới khuyên cậu." Thanh âm trầm thấp lần thứ hai vang lên, trong giọng nói mang theo uy hϊếp.
Lưu Tiểu Anh nghe thanh âm nhỏ, muốn đi ra cửa nghe một chút, kết quả đem chăn men chạm xuống đất.
"Đang" một tiếng, tất cả tiếng nói đều biến mất.
Lưu Tiểu Anh trong lòng căng thẳng, tại sao phải nghe chuyện của người khác! !
Cô cũng không dám nhặt ly lên, trực tiếp lên giường tiếp tục ngủ, ngay cả đèn cũng không dám tắt.
Đợi đến khi bên ngoài vẫn không có thanh âm, Lưu Tiểu Anh lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Nằm trên giường cũng không dám ăn, đem đồ ăn đều thu vào trong không gian.
Đêm nay cô cũng không ngủ ngon, mơ mơ màng màng đau đầu.
Đến sáng hôm sau thức dậy, mặt trời đều cao lên, cô nhìn thời gian, đã hơn tám giờ sáng.
Đứng dậy đến phòng nước của khách sạn rửa mặt, lại thay quần áo.
Bộ quần áo này nàng cho tới bây giờ chưa từng mặc qua trong quân khu, trên đầu quấn khăn quàng cổ lớn, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Xác nhận không có gì để sót, Lưu Tiểu Anh mang theo một bao nặng ra khỏi cửa phòng.
Lúc này, một bóng dáng màu xanh lá cây chắn trước mắt nàng.
Lưu Tiểu Anh trong lòng đột nhiên, không phải là đêm qua nghe được những chuyện kia chứ?
"Ngươi là Lưu Tiểu Anh đi."
Giọng nói trầm thấp vang lên, làm cho người ta có chút trầm mê, nhưng Lưu Tiểu Anh lại ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh.
"Là anh!?" Lưu Tiểu Anh kinh ngạc nhìn hắn.
Trịnh Hướng Dương nhìn thấy ánh mắt cô lộ ra, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, "Quả nhiên là ngươi. ”
"Sao ngươi lại ở đây?" Trịnh Hướng Dương đánh giá cô, bọc kín như vậy, là sợ lạnh sao?
Lưu Tiểu Anh lúng túng cười cười, "Xâu chuỗi, còn anh thì sao? ” (xâu chuỗi theo ad hiểu mom na là tìm người quen hay người thân hay bà con xa)
Trịnh Hướng Dương cũng không muốn hỏi tận gốc, "Tôi đang chuẩn bị về nhà, không ngờ đυ.ng phải ngươi. ”
"A, như vậy nha." Cô lúng túng trả lời, không biết phải nói gì.
"Tối hôm qua..."
Lưu Tiểu Anh vừa nghe tối hôm qua, lập tức làm bộ như không biết gì cả.
"Tối hôm qua làm sao vậy?"
Trịnh Hướng Dương nhìn vẻ mặt quỷ tinh linh của cô, có chút muốn cười.
"Không có việc gì, ta đi trước." Hắn nhấc chân lướt qua Lưu Tiểu Anh rồi rời đi, mặt mũi mang theo một tia mỉm cười.
Nghĩ đến nàng cũng sẽ không nhiều chuyện.
Lưu Tiểu Anh không quan tâm hắn có tin hay không, dù sao đi là được.
Cô xuống lầu trả lại phòng, cũng không quay đầu lại rời khỏi khách sạn nhà nước.
Trịnh Hướng Dương đứng ở góc đường nhìn bóng dáng cô chạy trối chết, trong mắt lóe lên thú vị khó hiểu.
- Hướng Dương đi rồi!
Cách đó không xa, một người đàn ông đi xuống trên một chiếc xe quân sự, vẫy tay chào anh ta.
Trịnh Hướng Dương xoay người rời đi.
Lưu Tiểu Anh, không nghe nói bên cô có người thân gì.
Hắn nghĩ cần phải cho người đi điều tra một chút.
Bên này Lưu Tiểu Anh nhất thời tìm không ra đầu mối, muốn hỏi thăm người khác về thị trường chợ đen cũng là không có khả năng.
Hơn nữa chợ đen cũng không yên ổn, cô cũng không muốn bởi vì kiếm được mấy đồng tiền nhỏ mà bị người ta bắt.
Cô đi dạo nửa ngày, tìm được một khu dân cư hai tầng. Không có bảo vệ bên trong, giống như khu biệt thự hiện đại.
Đương nhiên, đây chỉ là ẩn dụ, không xa hoa như vậy, chỉ là so với chung quanh nội thành, nơi này hẳn là nơi ở của người có tiền.
Lưu Tiểu Anh có chút không thể xuống tay, nên bán như thế nào, cô cũng không hiểu.
Trước mặt là một người đàn ông khoảng 30 tuổi, ăn mặc rất khéo léo, một thân trang phục trung sơn.
Lưu Tiểu Anh đi lên phía trước, "Đại ca cần lương thực tinh phẩm không? ”
Người đàn ông sửng sốt, lập tức rất nghiêm túc nhìn Lưu Tiểu Anh.
Bất quá nàng che rất kín, căn bản không nhìn thấy bộ dạng gì.
"Ngươi mau đi đi, nơi này không phải là nơi ngươi nên tới, lần này ta sẽ không báo cáo ngươi."
Nam nhân nói xong, cũng không quay đầu lại rời đi.
Lưu Tiểu Anh bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, đây là người gì vậy!
Nàng vội vàng đi ra ngoài, không nghĩ tới lại bị người kéo lại.
Lưu Tiểu Anh quay đầu lại nhìn, nhất thời sắp bị dọa đi tiểu.