Chương 33: Hứa Hồng Trang 2

Hàn Ngang nghe lời nắm tay Hứa Nặc và Hứa Thừa, kéo hai người họ đi vào trong phòng. Cậu bé biết, mấy ngày nay bà nội Tống ở sát vách có việc, cho nên em trai và em gái sẽ ở nhà mình. Thực ra cậu bé còn rất vui mừng, một chút cũng không cảm thấy không quen không tốt, dù sao cậu bé cũng thường xuyên đến nhà bà nội Tống ở sát vách cùng em trai và em gái cùng ngủ cùng chơi đùa, lúc này đây chẳng qua là em trai và em gái đến nhà cậu bé ngủ mà thôi.

Biết rằng bây giờ sốt ruột cũng vô dụng, Hứa Nặc cũng sợ anh trai bị cảm, dù sao cặp song sinh cô và anh trai thật sự không giống với cặp song sinh cha cô và cô ruột. Hứa Ái Quốc và Hứa Hồng Trang là anh trai thân thể khỏe mạnh dáng người to, thân thể em gái yếu ớt dáng người nhỏ bé, nhưng Hứa Nặc và Hứa Thừa là anh trai dáng người nhỏ, dáng người cô to. Nhưng thân thể hai anh em đều rất khỏe mạnh, lượng cơm ăn của anh trai cũng nhiều, rất nhanh thân hình cân nặng của cậu bé cũng đuổi theo, cho nên hai người bọn họ thoạt nhìn thực ra lớn lên gần giống nhau.

Nhưng cho dù là thân thể khỏe mạnh cũng sợ bị cảm, đặc biệt là bây giờ hai người đều không đội mũ quàng khăn quàng cổ, đeo găng tay, nếu bây giờ bị cảm, sẽ phiền Tống Lam Thư. Hứa Nặc vẫn không muốn gây thêm phiền phức cho người khác, đặc biệt là tình huống hiện tại hoàn toàn có thể tránh khỏi cảm lạnh.

Ba đứa trẻ cùng nhau vào phòng Hàn Ngang, bây giờ Hàn Ngang cũng ở với Hàn Vĩnh Cương và Tống Lam Thư, nhưng phần lớn thời gian Hàn Vĩnh Cương đều không ở nhà, cho nên vết tích cuộc sống trong phòng thuộc về ông ta thật ra rất ít.

Đến bên cạnh giường đất, Hàn Ngang buông tay Hứa Nặc và Hứa Thừa ra, tự mình xung phong trèo lên trên giường đất trước, sau đó đứng ở trên giường đất hướng về phía hai người họ vẫy tay bảo bọn họ lên chơi. Giống như trong nhà có con nhỏ bên cạnh giường đất đều sẽ có bậc thang thuận tiện cho trẻ con trèo lên trèo xuống, cho nên đừng nhìn giường đất cao, đối với bọn họ mà nói thật đúng là không khó khăn.

Sau khi Hàn Ngang trèo lên, anh trai đẩy Hứa Nặc bảo cô đi lên trước, Hứa Nặc cũng không từ chối, sau khi leo lên vừa mới đứng vững thì anh trai liền trèo lên, lực hành động quả thực kinh người.

**



Tống Úc Hòa và Đường Tuyết lên đường vội vàng chạy tới bệnh viện huyện, lúc đến bệnh viện Hứa Hồng Trang đã vào phòng phẫu thuật, bên ngoài phòng phẫu thuật Đàm Kiến Thiết chồng của Hứa Hồng Trang và mẹ ông ta bà Trương đã lo lắng chờ đợi.

Lúc trên đường Đường Tuyết cũng nói với Tống Úc Hòa một chút về tình hình của Hứa Hồng Trang, bà ấy sinh non cũng không vì nguyên nhân nào khác, chính là lúc ra khu dân cư bị trẻ con trong lầu đυ.ng phải một chút thì thấy màu đỏ rồi. Trong khu dân cư có rất nhiều người ở, trẻ con lại thích cãi nhau ầm ĩ mỗi lần định tính chạy ngược chạy xuôi, nếu Hứa Hồng Trang bình an sinh con ra không có chuyện gì lớn thì thôi đi, nếu xảy ra vấn đề gì, bất kể là nhà họ Hứa hay là nhà họ Đàm đều sẽ không tốt.

Cho dù bây giờ Tống Úc Hòa tức giận hận không thể xách đứa trẻ kia tới đánh gần chết, hiện tại bà cũng không có tâm tình, toàn tâm toàn ý đều ở con gái trong phòng phẫu thuật. Tuy rằng bà chướng mắt cũng không thích cha đứa trẻ, nhưng hai đứa trẻ lại là cục cưng của bà, mặc kệ là đứa nào bị thương bị tội bà đều đau lòng.

Nhìn thấy Tống Úc Hòa và Đường Tuyết trước tiên Đàm Kiến Thiết liền qua nghênh đón, vẻ mặt ông ta khẩn trương ánh mắt tràn đầy lo lắng, vừa lên tiếng là có thể nghe được giọng nói của ông ta đều khàn giọng: "Mẹ, chị dâu, làm phiền hai người đi một chuyến rồi."

Bây giờ Tống Úc Hòa và Đường Tuyết đều không có tâm trạng hàn huyên, một lòng đều ở trong phòng phẫu thuật, nhưng cũng biết chuyện này không liên quan gì đến nhà Đàm Kiến Thiết. Nếu không phải bà Trương phát hiện tình hình của Hứa Hồng Trang không tốt trước, trực tiếp mời người đưa bà ấy đến bệnh viện, nói không chừng hiện tại Hứa Hồng Trang cũng mất mạng rồi.

Tống Úc Hòa vỗ vỗ bả vai Đàm Kiến Thiết, bình thường bà cụ thông minh lanh lợi giỏi giang mắt thường có thể thấy được tiều tụy thiếu sức sống không ít: "Nói cái gì đó, người đang nằm trong phòng phẫu thuật này là con gái của tôi, nó mang thai cháu trai và cháu gái ngoại của tôi, nào có cái gì phiền hay không phiền."

Bà Trương ở một bên cũng đến nói chuyện với Tống Úc Hòa và Đường Tuyết, lúc này cho dù tất cả mọi người không có tâm trạng hàn huyên tán gẫu, nhưng nói chuyện cũng có thể giảm bớt một chút tâm trạng căng thẳng, thời gian cũng có thể trôi qua nhanh hơn một chút.