Đồ mà Hứa Ái Quốc cùng Đường Tuyết mang về đã được đưa cho Tống Úc Hoà một phần, những thứ còn lại đều là cho Hứa Nặc cùng Hứa Thừa nên được để ở trên giường đất.
Hai anh em chồm lên xem có gì, mở gói ra thấy có một bao gạo nếp, một gói bánh gà và hai chai đồ hộp. Không có kẹo ngọt mà trẻ con thích ăn, nhưng có những món tráng miệng được làm thủ công, như thịt khô và trái cây khô.
"Oa..." Anh trai nhìn chằm chằm mấy món tráng miệng được làm thủ công: "Thật, là, ngon."
Hứa Nặc cũng không khỏi mở to hai mắt.
Những món tráng miệng này thực sự rất đẹp, hơn nữa đều trông rất ngon.
Cô siết chặt tay mình.
Không được cử động, không được cử động, cô đã đánh răng rồi nên không được ăn thêm nữa, nếu không sẽ sâu răng mất.
Nhưng tay nghề của ông bà ngoại cô đúng là rất tốt, thực sự rất đáng ghen tị.
Nghĩ đến việc mình trước kia còn phải đăng ký một lớp học nấu ăn rồi nhìn những món ăn vặt mà cha mẹ mang về, khóe miệng cô lại trào nước miếng. Đúng là sự khác biệt giữa người với người mà.
"Em gái, ăn đi. Ngon." Đang lúc cô còn đang hâm mộ, cậu anh trai đã đưa một miếng bánh sen đến bên miệng cô, còn mình cũng cầm một miếng mà ăn, lông mày nhếch lên.
"Đánh, răng, rồi."
"Không sợ." Anh trai nói rồi đưa cái bánh sen ra trước mặt cô. Hứa Nặc ngửi được mùi thơm của bánh sen trước mặt, cô không khỏi nuốt nước bọt, sau đó không nhịn nổi mà bất chấp cắn một cái.
Đánh răng thì đánh răng, có phải đánh răng xong là không được ăn cái gì nữa đâu, cùng lắm lát nữa đánh lại là được rồi. Răng có thể chải lại, nhưng đồ ăn vặt mà ẩm mềm sẽ không còn ngon.
Nhìn thấy em gái ăn, nụ cười của Hứa Thừa ngày càng sâu, trên mặt còn có lúm đồng tiền như ẩn như hiện.
Hai khuôn mặt tương tự nhau đang ăn đồ ăn vặt với từng những miếng nhỏ, khỏi phải nói trông sảng khoái biết bao.
**
Ăn vặt xong, hai anh em đi đánh răng lại lần nữa, rửa mặt, bôi kem mặt rồi về giường đất chơi một lúc sau đó mới đi ngủ. Hiện tại không có chương trình giải trí, thậm chí còn không có đèn điện, mọi nhà vẫn xài đèn dầu và đa số các gia đình đều đi ngủ sớm vì không có gì làm.
Bình thường, khi Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết không ở nhà, Tống Úc Hoà sẽ qua ngủ với Hứa Nặc cùng Hứa Thừa, còn nay Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết ở nhà nên hai đứa trẻ sẽ ngủ cùng cha mẹ còn Tống Úc Hoà sẽ ngủ ở phòng khác. Thật sự Hứa Nặc chỉ muốn ngủ một mình thôi, ngủ một mình thì sẽ càng có cảm giác riêng tư hơn, nhưng ý định này nhất định là không được, bây giờ cô cùng anh trai ngủ riêng sợ còn chẳng được nữa chứ nói gì mình cô một chỗ cơ chứ. Nhưng may mắn thay là trang viên của cô có thể đi vào bằng ý thức, nếu không mỗi lúc cô muốn đến trang viên để làm lụng sẽ rất phiền phức.
Hai vợ chồng Hứa Ái Quốc nói chuyện với Tống Úc Hoà xong, lúc bước vào phòng nhìn thấy con trai và con gái vẫn đang ngồi trên giường đất chơi với mấy cái chai thì có hơi giật mình: "Này, hai đứa vẫn còn chưa ngủ à."
Hứa Nặc nhìn cha, đặc biệt lấy lòng: "Chờ, cha mẹ."
Cậu anh trai cũng nhanh chóng phản ứng lại, gật đầu lia lịa, cười ngọt ngào với Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết.
Cho dù biết rằng rất có thể con mình đang nói những điều vô nghĩa thì điều đó cũng không thể ngăn được Hứa Ái Quốc và Đường Tuyết vui vẻ. Hai người ôm Hứa Nặc cùng Hứa Thừa lên, thơm một cái, sau đó đặt hai đứa trở lại ổ chăn giục cả hai mau đi ngủ.
Quả nhiên mới được mấy phút, anh trai của cô đã ngủ thϊếp đi, Hứa Nặc cũng nhanh chóng giả vờ ngủ, dùng ý thức để vào trang viên tiếp tục trồng trọt.
Hiện giờ mỗi lúc đi ngủ buổi trưa và buổi tối gần như lúc nào cô cũng vào trang viên, bởi vì chỉ trong hai khoảng thời gian này, cô mới có thể thoát khỏi sự đeo bám của anh trai, cũng sẽ không khiến cha mẹ phải lo lắng khi mình ngủ cả ngày.
Bởi vì trước đó cô rời khỏi trang viên là lúc đang đứng cạnh mầm cây dâu tây, nên khi mới bước vào cô cũng xuất hiện ở chính chỗ này. Hiện tại cô đang trồng 20 cây dâu tây, mỗi lần có thể thu được 120 quả dâu, bán được 360 đồng tiền vàng. Nhờ dâu mà cô có thêm tiền vàng, giờ cô có thể xây chuồng gà nuôi được hẳn sáu con, nâng cấp chuồng trâu để nuôi hai con một lượt, còn mở thêm hai mảnh đất làm ruộng.
Bốn mảnh đất nghe có vẻ không nhiều, nhưng cô dành phần lớn thời gian vào trang viên để làm trên bốn mảnh đất này, dù gì thì vẫn là thân thể của một đứa nhóc, làm ít thôi chứ nhiều quá ăn không tiêu. Tạm thời cô không định mở rộng phạm vi nữa mà thay vào đó là bắt tay vào chăn nuôi để tiết kiệm tiền vàng. Ngoài việc cô còn nhỏ, không thể đáp ứng điều kiện tay chân thì cô còn thiếu tiền vàng và kinh nghiệm, một khi đã có đủ tiền vàng và kinh nghiệm thì trang viên của cô sẽ nhanh chóng giống như ở hai kiếp trước.
Nghĩ đến đây cô kích động xoa xoa tay, nhưng nghĩ đến không phải tận thế, cũng không thiếu cơm ăn áo mặc, cô bỗng nhiên cảm thấy bớt hứng thú.
Trò chơi gì đó, cùng một trò đã chơi hẳn ba đời, cho dù là đứng đầu của thể loại game thực tế ảo đi chăng nữa, thì thực tế cũng hơi…khó nói nên lời.