Chương 17: Hứa Nặc, Đã Chết 1

Ăn xong cơm tối Hứa Nặc chơi với anh trai một lúc, sau đó cả hai bị Tống Úc Hòa mạnh mẽ ấn vào bồn tắm tắm rửa.

Hứa Nặc nhìn anh trai giống mình bị lột “trần” ném vào bồn tắm thì cả người đều choáng váng, cô hướng về phía Tống Úc Hòa điên cuồng phản đối: “Không, tắm.”

“Còn không tắm, cháu mấy ngày chưa tắm rửa bẩn muốn chết.” Cũng bởi vì mùa đông lạnh, nếu là mùa hè dù thế nào thì mỗi ngày cũng phải tắm một lần, sao có thể giống bây giờ hơn một tuần này bình thường chỉ lau một chút.

Hứa Nặc: “…”

Bà, cháu không phải có ý này, cháu muốn nói là không tắm cùng anh trai.

Cháu là con gái!

Cô buồn bực thiếu chút nữa rơi lệ chạy đi, nhưng vẫn vô cùng nỗ lực duỗi thẳng đầu lưỡi, tự nói qua lời muốn nói vài lần ở trong lòng rồi mới tiếp tục nói: “Không, tắm, cùng, anh trai.”

Tống Úc Hòa ‘ai nha’ một tiếng, căn bản không nghĩ đến ý nghĩ này của Hứa Nặc, bà cười và xoa lưng Hứa Nặc: “Cháu chê anh cháu bẩn sao? Không đâu, trời lạnh sẽ chẳng có ai chạy lung tung nên người sẽ không bẩn. Hơn nữa hai đứa cháu thì bà chỉ cần một lần là tắm sạch, còn tiết kiệm đổi qua đổi lại nước.”

Hứa Nặc: “…”

Bây giờ cô còn có thể làm sao, cô vô cùng tuyệt vọng, tuy rằng hiện tai cô chỉ bằng một hạt đậu nhỏ, nhưng trái tim cô cũng hoàn toàn không phải là một hạt đậu nhỏ, đúng là trong ba kiếp thì đây là lần đầu tiên tắm rửa cùng con trai, hai kiếp trước khi còn sống cả đời cô chưa từng yêu đương, đến chết vẫn ở một mình một nơi, có thể tôn trọng cô một chút không.

Vì thế Hứa Nặc chỉ có thể lựa chọn xoay người quay lưng về phía anh trai đang nghịch nước cười không ngừng, kết quả bị Tống Úc Hòa vỗ nhẹ nhẹ một chút: “Nhúc nhích nào, xoa vai.”

Hứa Nặc không dám động.

Thật vất vả chờ Tống Úc Hòa tắm và lau cho Hứa Thừa xong, Hứa Nặc vội vàng quay người đi. Cô cảm nhận được nước trong bồn tắm ấm hơn một chút còn nghe được tiếng nước, chắn hẳn Tống Úc Hòa đổ thêm nước nóng vào bồn tắm, sau đó cô lại nghe được Tống Úc Hòa nói: “Tiểu Thừa tự rửa sạch sẽ chim nhỏ của mình, bà chà lưng giúp cháu.”

Hứa Nặc: “...”



Hứa Nặc, đã chết.

Cô sống không còn gì luyến tiếc tưới nước lên người rồi xoa tay xoa cổ xoa chân, bởi vì bên cạnh còn để chậu than, nên bây giờ cũng không lạnh, ngược lại còn vô cùng ấm áp.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Úc Hòa rốt cuộc tắm sạch cho Hứa Thừa, bà bế Hứa Thừa ra lau khô nước thay quần áo sạch sẽ rồi nhét lại vào giường đất, lại đến lau nước cho Hứa Nặc và mặc quần áo.

Hứa Nặc đứng yên để Tống Úc Hào mặc xong quần áo, rồi bà bế lên giường đất nằm cùng anh trai.

“Được rồi, hai đứa đi ngủ sớm một chút, bà đi giặt sạch quần áo cho các cháu.” Bà cũng phải tắm rửa một cái, vòng vèo tắm rửa cho hai đứa trẻ như đánh giặc cả người đầy nước, cũng không biết trẻ con như thế nào lại thích nghịch nước như vậy. Nhưng mà lần này cháu gái không nghịch nước, chẳng lẽ vì lần trước bị Hứa Chiêu Đệ đẩy xuống sông dọa sợ rồi, bây giờ nhìn thấy nước là sợ?

Chắc không đâu.

Mắt bà nhìn cháu gái đang nằm yên không nhúc nhích, mắt lại nhìn cháu trai hoạt bát luyện quyền ở trên giường đất, lắc đầu không để ý nữa. Trẻ con hay quên, ngủ một giấc tỉnh lại là tốt rồi.

“Em gái.” Hứa Thừa đang ở trên giường đất động tay động chân hoạt bát không chịu được quay đầu nhìn Hứa Nặc: “Chơi.”

Hứa Nặc ấn cậu bé xuống: “Ngủ.”

Chơi cái gì mà chơi, mau ngủ đi!

“A.” Anh trai ủ rũ cụp đuôi nằm trở lại, một lát sau đã o o ngủ thϊếp đi.

Hứa Nặc: “...”

Thôi đi, tính toán rõ ràng cùng trẻ con làm cái gì.



Bây giờ cô cũng là trẻ con, trẻ con không nên nghĩ nhiều như vậy.

Cô trở mình đắp lại chăn, bản thân cũng từ từ chìm vào giấc ngủ.

***

Sáng sớm hôm sau, thời điểm Hứa Nặc tỉnh lại phát hiện bên cạnh mình nhiều thêm một người, cô mở to hai mắt nhìn nhân vật phản diện ngủ ở bên cạnh mình.

Cậu cậu cậu, sao cậu ta lại ở chỗ này!

Cô cứng đờ xoay người nghiêng về phía bên kia, bên kia anh trai nắm chặt tay ngủ say khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, má ửng hồng.

Hứa Nặc: “...”

Đây là có chuyện gì?

Chẳng lẽ sớm như vậy Tống Lam Thư đã đưa nhân phản diện tới đây sao?

Cô đang nghĩ ngợi, đột nhiên trên đùi có chút nặng, nhân vật phản diện chuyển chân mình gác lên trên đùi cô, không đợi cô đẩy chân nhân vật phản diện xuống, anh trai cũng xoay người theo, cánh tay nhỏ ngang ngược ở trên cổ cô.

Hứa Nặc: “...”

Thiếu chút nữa bị đánh nát.

Cô dời tay anh trai đi, lại dời chân nhân vật phản diện đi, sau đó vội vàng bò dậy khỏi giường đất mặc quần áo cho bản thân.

Không ngủ nữa không ngủ nữa, suýt chút nữa là cô đã chết rồi.