Đẩy cửa phòng ra, Bạch Tú Tú liền thấy hai bảo bối nhà mình đang ghé vào bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Thấy cô vào nhà, đều xuống giường nhào về phía cô.
"Mẹ!"
"Mẹ, hôm nay Nguyệt Nguyệt siêu ngoan, không ra ngoài gây thêm phiền chút nào!" Cô bé chải hai cái búi tròn, ngẩng đầu lên, vẻ mặt mong đợi quấn quít lấy cô. Khuôn mặt trắng nõn nhìn cực kỳ đáng yêu.
"Mẹ, Minh Minh cũng rất ngoan!"
Đứa nhỏ bên cạnh không cam lòng yếu thế cũng làm nũng theo.
Bạch Tú Tú nhìn hai bảo bối nhà mình, chỉ cảm thấy trái tim phiêu du mấy chục năm trong nháy mắt đã được lấp đầy.
Cô ôm hai đứa bé vào lòng, ôm chúng ngồi xuống giường, hôn mỗi đứa một cái, sau đó đi vào trong rương đã khóa trên giường lấy một hộp kẹo ra.
Đây là cô nhờ chị gái gửi qua bưu điện cho cô.
Bên này không mua được kẹo sữa Đại Bạch Thỏ, nhưng chị gái cô có thể nghĩ cách mua được một chút.
Thật vất vả mới có được những thứ này, chỉ để dùng lúc thu hoạch vụ thu, không ai trông hai đứa nhỏ, để hai đứa nhỏ này nghe lời.
Hiện tại hai đứa trẻ này mới vừa hai tuổi, mặc dù biết nói chuyện, nhưng cái gì cũng không hiểu.
Người trong nhà, cô vẫn luôn không yên tâm.
Chỉ có thể dùng kẹo dỗ dành.
"Mỗi đứa một viên, ngày mai các con cũng phải nghe lời." Bạch Tú Tú nói xong không nhịn được lại hôn hai đứa trẻ một cái.
Cô thật sự đã quá lâu không tiếp xúc với hai đứa con của cô rồi.
Người đàn ông chó kia của cô sau khi cô chết, căn bản không để ý tới hai đứa trẻ này, dường như sợ nhìn thấy bọn chúng sẽ nhớ tới cô đã chết.
Cô lại chỉ có thể bay ở bên cạnh anh.
Có trời mới biết lúc ấy cô muốn bóp chết người đàn ông xui xẻo này biết bao nhiêu!
Trong phòng, ba mẹ con vui vẻ hòa thuận.
Nhưng mà trên bàn ăn trong phòng lớn lại không tốt lắm.
Triệu Quế Phân đen mặt ngăn cản con trai lớn: "Sao? Con thật sự dám lấy? Bà đây nói cho anh biết, nếu anh dám bưng cơm về phòng, tôi sẽ chết cho anh xem."
"Anh cả, mặc kệ chị dâu có khó chịu cỡ nào, cũng không thể cả nhà các anh đều không ngồi vào bàn ăn cơm, chuyện này truyền ra ngoài còn ra thể thống gì nữa? Chẳng lẽ thật sự muốn ở riêng?" Lão nhị Vương Thanh Phú không tán đồng khuyên một câu.
Đối với người anh cả im ỉm này của anh ta, anh ta có chút ghen tị, lại có chút cảm thấy mình cao hơn anh ta một bậc.
Cái tướng mạo kia của anh cả, con gái trong thôn năm đó không có ai không thích, chẳng qua anh đầu đất, không nói chuyện với bất kỳ người nào, mãi cho đến khi nhìn thấy chị dâu cả, liếc mắt một cái đã thích, chết sống muốn kết hôn với cô.
Tuy chị dâu cả xinh đẹp, nhưng người nhà mẹ đẻ của cô không ở bên này, nên không có người nhà mẹ đẻ nào.
Hơn nữa, mẹ đối xử với anh cả và chị dâu cũng không tốt bằng đối xử với anh ta.
Mẹ không cho anh cả học cấp hai, nhưng để cho anh ta học!
Anh ta ở trong thôn có thể làm người quản kho cũng là bởi vì có ăn học!
Tướng mạo này cũng không thể ăn thay cơm được!
Triệu Quế Phân nghe lời con trai thứ, tâm tình thoải mái hơn nhiều: "Nghe em trai anh nói xem! Đây mới gọi là tiếng người!"
"Anh cả, sao anh phải khổ sở chọc mẹ chúng ta tức giận? Đang êm đẹp, buổi chiều còn phải làm việc. Chị dâu cả có cáu kỉnh đến mức nào cũng không đến mức cơm cũng không ra ăn." Lão ngũ Vương Thanh Kỳ cũng tiếp lời.
Anh ta mới vừa kết hôn, nhưng cũng biết trong nhà này phải lấy lòng mẹ già!
Bọn họ anh một lời tôi một câu, Vương Thanh Hòa nghe xong, bình tĩnh nhìn bọn họ: "Mẹ, một nhà bốn người chúng con đều ăn trong phòng, mẹ chia đều ra. Nếu không Tú Tú sẽ không vui..."
Triệu Quế Phân:...
Từ nãy toàn nói lời vô ích đúng không?
Một chữ cũng không nghe?