Mạnh Hướng Văn năm nay cũng đã mười lăm tuổi, nhưng còn chưa đến tuổi làm việc, Văn Thư cảm thấy, nếu Cù lão thái về hưu, hoàn toàn nên để lại vị trí kế toán cho cô ta. Cô ta là dì út của Hướng Văn, có thể giữ giùm vị trí này, cô ta nghĩ, nếu mình trở thành kế toán, có thể tìm được một đối tượng tốt hơn, chờ vài năm nữa, Mạnh Hướng Văn đi làm, cô ta tất nhiên sẽ trả lại vị trí này cho cô bé.
Thế nhưng, Giang Đại Trân làm mẹ kế thì chưa chắc được, ai biết vị trí này đến lúc đó có thể tiện nghi cho thân thích ở quê của cô ấy hay không.
Văn Thư nói ý nghĩ này với người trong nhà, gần như tất cả mọi người đều đồng ý, ngay cả Văn lão gia tử vốn còn có hơi do dự, cũng ở dưới tẩy não của con gái út mà đáp ứng, dù sao đây cũng là vì cháu gái mệnh khổ của ông ta mà suy nghĩ, Mạnh gia có cháu trai, cháu gái sẽ không đáng giá, ông ta làm ông ngoại, còn không nên ở lúc còn sống thay cháu gái ngoại của mình tranh thủ thêm chút gì đó?
Vị trí kế toán tốt, có công việc này, ông cũng không cần quan tâm thay cháu gái, về phần con gái út sau khi nhận được công việc này có thể trả lại cho cháu gái hay không, vậy cũng không phải là vấn đề Văn lão gia tử cân nhắc, theo ông ta thấy, đều là người một nhà, Văn Thư còn có thể cướp đồ của cháu gái mình hay sao, nhưng mẹ kế thì không nhất định.
Ngày hôm sau, Văn lão gia tử dẫn con gái út đến cửa nhắc tới việc này với Mạnh gia, chê cười, chuyện thái quá như vậy Mạnh gia có thể đáp ứng được à?
Mấy năm nay, hành vi của Văn gia đã làm cho Mạnh gia cực kì bất mãn, một đứa cháu gái đang tốt đẹp, giờ được dạy âm dương quái khí, vốn tình cảm của Mạnh Hướng Văn và Giang Đại Trân cũng không tệ lắm, cũng không biết mấy người Văn gia kia lại ở sau lưng khıêυ khí©h như thế nào, hiện tại gặp mặt, ngay cả dì cũng không gọi, nhìn thấy em trai Hướng Học, lại càng giống như một con gà chọi, mỗi lần gặp mặt luôn phải ầm ĩ một trận.
Hai vợ chồng Mạnh lão đau lòng cháu gái từ nhỏ đã mất mẹ này, nhưng kiên nhẫn của con người đều có hạn, so với một cháu gái ba ngày hai lần không ở bên cạnh, đương nhiên là cháu trai do mình nuôi lớn từ nhỏ càng có tình cảm hơn, huống chi, mỗi lần mâu thuẫn đều là do cháu gái khơi mào, cháu trai ngoan nhà mình chịu tủi thân cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, có đôi khi bị bắt nạt, còn vụиɠ ŧяộʍ giấu diếm, sợ hai vợ chồng già bọn họ khó xử, hai bên đối lập, cao thấp thấy ngay.
Giang Đại Trân trong mắt Văn gia, chỉ là một người ngoài, nhưng đối với người Mạnh gia mà nói, vậy chính là người một nhà, Văn Thư mới chân chính là người ngoài, nào có chuyện công việc tốt không để lại cho người nhà mình, ngược lại đưa đến tay người ngoài, về phần Mạnh Hướng Văn, chờ cô bé trưởng thành, Mạnh gia tất nhiên sẽ an bài cho cô bé, còn có thể thiếu cô bé hay sao.
Lần này gặp mặt, hai nhà Văn Mạnh đương nhiên là không vui mà tan, Mạnh Hướng Văn trực tiếp bị đưa về Văn gia, đã hơn nửa tháng không trở về Mạnh gia.
Hôm qua, Mạnh Hướng Văn bỗng nhiên nhờ người truyền đến tin báo, nói là muốn về nhà ở vài ngày, vì thế, Giang Đại Trân vì muốn cùng con gái riêng này làm tốt quan hệ hơn, cố ý xin nghỉ một ngày với nhà máy, muốn nấu thêm mấy món ăn cô bé thích ăn, còn quét dọn trong ngoài phòng Mạnh Hướng Văn một lần, ngay cả chăn cũng lấy ra thay đổi chăn mới gối mới.
Cù Anh nhìn thấy hết thảy trong mắt, đối với con dâu Giang Đại Trân này tất nhiên là càng thêm hài lòng, cảm thấy lúc trước giới thiệu cô ấy cho con trai nhà mình, là quyết định chính xác nhất.
Cho nên lúc Giang Đại Hải dẫn theo nhi tử Giang Nhất Lưu tới cửa, Cù lão thái thái có vẻ vô cùng nhiệt tình.
"Đến thì đến, còn mang theo cái gì." Cù lão thái thái cười tủm tỉm nhận lấy bưu kiện Giang Đại Hải đưa tới, cảm nhận được sức nặng kia, nhất thời cười càng chân thành hơn, sờ sờ đầu Giang Nhất Lưu: "Nhất Lưu cũng lớn như vậy rồi, bộ dạng càng ngày càng tuấn tú.”
Giang Đại Hải là một cái miệng hồ lô, luôn không biết nói gì, chỉ là ở đó liên tục cười.
Giang Nhất Lưu ở trong lòng thở dài, chỉ có thể tự mình lên.
"Bà Cù, đây là bà nội cháu cố ý bảo chúng cháu đưa tới, mấy ngày trước, may mà có dượng thay chúng cháu mua một nhóm than kia, chúng cháu mấy ngày nay mới tốt hơn một chút, trong nhà không có thứ gì tốt, những thứ đồ núi này, coi như là chút tâm ý của chúng cháu." Giang Nhất Lưu lớn lên trắng nõn đáng yêu, lúc cười rất ngọt ngào, có thể dỗ dành trái tim của một lão thái thái như Cù Anh nhất.