Chương 5

Lần sau ông cụ được phân ra thứ tốt đều phải giữ lại bảo bối của bà, nhìn bộ dáng gầy gò của cháu trai bà, vừa nhìn đã biết ở trong thai không ăn ngon, đều trách bà, bị vợ thằng hai nói vài câu, cảm thấy trong bụng con dâu cả của mình khẳng định vẫn là một đứa con gái, trong lúc mang thai cũng không cho vợ thằng cả ăn chút thứ tốt, làm cháu trai vàng bạc của bà đói khát.

Chờ tháng sau được chia thứ tốt, phải bồi bổ cho vợ thằng cả, nhìn bộ dáng gầy gò của cô, nếu không có sữa, cháu trai bà không phải sẽ đói bụng sao.

Miêu Tam Phượng nhấc khối thịt lên, suy nghĩ một hồi, lại bỏ vào rổ trúc sáu quả trứng gà, ở nông thôn, những quả trứng này đều dùng để bán lấy tiền, không hay được ăn, nhìn nhìn đồ trong giỏ, Miêu Tam Phượng cảm thấy hẳn đã đủ trọng lượng rồi.

Nếu không phải chuyện vui lớn như vậy, Miêu lão thái luôn luôn nhỏ mọn cũng sẽ không hào phóng như thế, lúc trước mấy đứa Đại Ny được sinh ra, bà Miêu đều sẽ dùng nửa cân mì gạo đuổi bà đỡ đẻ đi, còn đau lòng gần chết.

Miêu Tam Phượng xách giỏ trúc đi ra ngoài, bà Mạnh đã sớm nhàm chán chờ đó, nhìn thấy Miêu Tam Phượng đi ra, vội vàng không nhịn được từ trên tay bà tiếp nhận giỏ trúc kia.

"Ôi nha, em dâu quá khách khí, sao lại cho nhiều thứ tốt thế." Ánh mắt bà Mạnh sắp thẳng tắp, đó chính là thịt đó, nhà bà đã bao lâu rồi không nếm được những món mặn này, nuốt nước miếng, ngoài miệng nói lời ngượng ngùng, lại không có chút ý tứ trả lại đồ.

"Đâu, bà giúp Giang gia chúng ta đỡ ra một cậu nhóc mập mạp, chút thứ ấy tính là gì." Oog Giang không thèm để ý nói.

Bà Mạnh líu lưỡi, Giang gia quả nhiên có tiền, cũng đúng, trợ cấp ông Giang một tháng cũng có không ít, hơn nữa Giang Đại Hải và vợ anh lại là người thành thật vùi đầu làm việc, mỗi người đều có thể kiếm được không ít công điểm, làm sao có thể thiếu mấy thứ này.

Chỉ là Giang Đại Hải có con trai, cuộc sống của gia đình em trai anh phỏng chừng sẽ không thoải mái như bây giờ, bà Mạnh nhớ tới vợ thằng hai dùng lỗ mũi nhìn người lên trời, trong lòng có hơi vui sướиɠ khi người gặp họa, cũng không biết sau khi biết chị dâu mình sinh được một đứa con trai sẽ có biểu tình gì.



“Con dâu lớn nhà anh chị hiện tại thoát lực ngủ thϊếp đi, phỏng chừng một hai giờ sau sẽ tỉnh lại, các anh chị trước nấu cho cô ấy một ít canh và cháo, nếu có điều kiện, thêm chút đường đỏ, cô ấy hiện tại chính là thời điểm mấu chốt, nếu ăn không ngon chỉ sợ sẽ không có sữa, đến lúc đó đứa nhỏ sẽ bị đói bụng." Bà Mạnh nể tình nhìn những thứ tốt này, cẩn thận nhắc nhở.

"Tôi biết, tôi biết." Giang Đại Hải nhìn đứa con trai nhỏ gầy trong ngực, vội vàng gật đầu, anh chỉ có một đứa con trai như vậy mà thôi, dù sao cũng không thể để cho nó đói.

"Được rồi, cũng không có việc của tôi nữa, tôi về trước." Bà Mạnh nhìn đồ đạc cũng đến tay, cũng không quấy rầy bọn họ nữa.

Miêu Tam Phượng nhiệt tình đưa bà ta ra ngoài, nhìn người đi rồi mới trở về phòng.

Giang Đại Hải ôm con trai không chịu buông tay, ông Giang chỉ có thể ở đó nhìn đỡ nghiện, nhìn thấy bà cụ tiến vào, suy nghĩ sâu xa một hồi: "Qua vài ngày nữa, trợ cấp tháng sau của tôi cũng sắp xuống, đến lúc đó cũng đừng cho nhà thằng hai, hai người bọn họ có tay có chân, không có đạo lý nuôi con còn phải để cho hai vợ chồng già trợ cấp, Đông Mai hiện tại chính là thời điểm cần bổ sung thân thể, cũng không thể để cho cháu trai đói.”

Hiện tại trong lòng Miêu Tam Phượng tràn đầy cháu trai bảo bối này, đối với lời nói của ông già tất nhiên không có chút bất mãn, hơn nữa, trong lòng bà cũng nghĩ như vậy.

Giang Đại Hải nghe cha anh nói những lời này, một người đàn ông không nhịn được đỏ hốc mắt, mấy năm nay, cha mẹ vẫn cầm đồ đạc của bọn họ trợ cấp cho một nhà em hai, anh không có bất kỳ ý kiến gì, nhưng một nhà em hai được một tấc tiến một thước, cầm trợ cấp của cha mẹ còn chưa đủ, lương thực anh cùng vợ được phân ra cũng thường bị con của nhà thứ hai dùng đủ loại lý do lừa gạt từ tay mẹ anh. Nhìn con gái mình ăn không đủ no mặc không đủ ấm, anh làm cha làm sao không đau lòng.

Nhưng anh lại không có gan phản bác quyết định của cha mẹ, chỉ có thể chịu đựng mà thôi, hiện tại tốt rồi, cha mẹ tự mình hiểu rõ, đồ đạc trong nhà rốt cục không cần vô tận lấp đầy một nhà em hai, cuộc sống con gái anh hẳn là cũng có thể dễ chịu hơn chút.

Giang Đại Hải nhìn đứa con trai trong lòng, trong lòng chưa từng yên ổn như vậy.