"Liên lụy cái gì, thủ trưởng đã an bài xong. Chỉ là anh em kia của tôi thật sự là quá xui xẻo, lúc còn trẻ trong nhà có chút tài sản, hiện tại bị răng trắng miệng rỗng đánh thành phái tư bản, đám sói mắt trắng trong nhà lại thoát ly quan hệ với ông ấy, còn ở sau lưng đâm ông ấy một đao, bịa đặt những tội danh không có thật, triệt để chứng minh tội danh chủ nghĩa tư bản và phản cách mạng của ông ấy, chê cười, lúc lão tử và ông ấy đánh quỷ tử, đám tiểu tử kia cũng không biết đã sinh ra hay chưa.”
Nói đến chỗ tức giận, Giang lão đầu hung hăng vỗ bàn một cái, khiến Tứ Ny ngồi ở một bên hoảng sợ.
Miêu lão thái vừa nghe, có hơi thổn thức, lập tức nghĩ đến một nhà đứa con trai thứ hai vô lương tâm của mình, đối phương hiển nhiên so với mình còn thảm hơn, mâu thuẫn tâm lý đối với nhà hai kia nhất thời giảm bớt rất nhiều.
"Ông nội, ông nội kia con nên xưng hô như thế nào ạ." Giang Nhất Lưu thăm dò hỏi, kiếp trước cho tới bây giờ trong nhà bọn họ chưa từng xuất hiện chiến hữu của ông nội, những người đó trong kiếp trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
"Anh em kia của ông nội rất lợi hại, lúc còn trẻ còn ở lại Nga du học, nói tiếng Nước Ngoài rất dễ dàng, năm đó không ai không bội phục ông ấy, hiện tại tốt rồi, ở nước ngoài lại thành có tội." Ông Giang bày ra niềm tự hào, sau đó lại có hơi sa sút: "Ông ấy họ Nguyễn, cháu có thể gọi ông ấy là ông Nguyễn. ”
Họ Nguyễn, từng du học Nga, mí mắt Giang Nhất Lưu giật giật, ngay sau đó hỏi: "Ông Nguyễn là người ở đâu?”
Ông Giang sờ sờ đầu cháu trai: "Ông Nội Nguyễn là người Hải Thành, quê ở Tô Thành, làm người hòa khí, sau này cháu có gì không biết, cũng có thể xin ông Nguyễn chỉ giáo.”
Giang lão đầu cũng có chút tư tâm, ông ấy cảm thấy, Hoa quốc không có khả năng cứ tiếp tục loạn, chủ tịch vĩ đại cũng sẽ không cho phép cuộc hỗn loạn này phát sinh. Hiện tại mọi người phê bình những người có học thức có bản lĩnh, những người đó tuyệt đối sẽ không yên lặng, tương lai Hoa quốc, còn phải dựa vào những người chân chính có học thức.
Giang Nhất Lưu nghe xong lời ông nội nói, nội tâm kích động.
Họ Nguyễn vốn không phải họ phổ thông, hiện tại tuổi tác tổ tiên cũng đã trùng khớp, không nghĩ tới, ông lớn kinh tế Nguyễn Tĩnh Quốc ở hậu thế thế mà là chiến hữu của ông nội cậu, hơn nữa, sắp xuất hiện trước mặt cậu, trong nháy mắt không biết nên làm thế nào để bình phục tâm tình của mình.
Buổi chiều ăn cơm xong, Giang Đại Hải đến nhà đại đội trưởng Mạc Đại Thuyên, nhờ anh ấy lấy thông báo yêu cầu của ủy ban cách mạng truyền đến và chứng minh của đội trưởng, thuận đường mượn xe lừa trên đội, hiện tại còn không biết ủy ban cách mạng sẽ đưa mấy người tới đây, đi xe lừa sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.
Đại đội bọn họ tổng cộng chỉ có một chiếc xe lừa, ngày thường xem như bảo bối, không dễ dàng cho dùng, phía sau con lừa xám kéo theo là xe kéo do người trong thôn tự làm, chính là một tấm ván gỗ đơn giản, khảm hai bánh xe lắc lư, vây quanh ván gỗ một vòng, bất kể là người ngồi hay là đồ đạc, đều sẽ không cần lo lắng rơi xuống.
Lúc này trên xe lừa phía sau xe đệm một lớp chăn dày, có một thân thể nho nhỏ được bọc chặt một lớp chăn bông thật dày, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ nhắn, mũi và miệng chôn trong chăn, không ngừng bốc hơi nóng.
Ngồi trên xe lừa chính là Giang Nhất Lưu, giữa trưa lúc ăn cơm, cậu náo loạn muốn cùng đi tới huyện thành, bởi vì vào thành quá phiền phức, lần trước cậu tới huyện thành còn là năm ngoái khi ăn tết, lần này, cậu không chỉ muốn nhìn thử ông Nguyễn trong miệng ông nội có phải là cá sấu kinh tế kiếp trước Nguyễn Tĩnh Quốc hay không, còn muốn nhìn thử thế cục trong thành hiện tại như thế nào.
Vì thế, cậu còn khó có được một lần làm nũng với Giang Đại Hải, Giang Đại Hải nào có thể chịu được con trai bảo bối mềm mại làm nũng như vậy, rất không có chủ kiến đáp ứng, trước khi xuất phát, còn bị Miêu lão thái thái lo lắng hung hăng mắng một trận, mắng thì mắng, lúc xuất phát, Miêu lão thái cẩn thận bảo vợ anh trải một lớp đệm dày cho xe lừa, sợ cháu trai bị đông lạnh.
Phần phía sau xe kéo, ngoại trừ Giang Nhất Lưu, còn chất đống mấy túi đồ lớn nhỏ, đều là sản phẩm trong núi lần này, năm nay vào núi lấy được không ít thứ tốt, ngoại trừ nộp cho huyện, những thứ khác đều dùng hình thức bù trừ công điểm cấp cho thôn, Giang gia hiện tại không thiếu lương thực, nên lấy nhiều hơn một chút, những thứ này, là Giang lão đầu đặc biệt bảo lão bà tử của mình phân ra, đưa cho một nhà con gái út.