Chương 39

"Mẹ, kẹo trái cây này rất ngon, sau khi về mẹ bảo ba mua cho con." Mạnh Hướng Học ngậm kẹo, ánh mắt lấp lánh, kẹo ngon như vậy trước kia cậu chưa bao giờ được ăn, ngay cả chu cổ lực mà ông nội mang đến cho cậu từ tỉnh thành cũng không ngon bằng kẹo này.

Giang Đại Trân có hơi hiếm lạ, con trai nhà mình không phải vẫn luôn không thích ăn mấy thứ này sao, cũng không nghĩ nhiều, ý nghĩ của đứa nhỏ rất hay thay đổi, mỗi ngày một dạng.

"Em trai, chờ anh mua kẹo sẽ đến thăm em." Mạnh Hướng Học suy nghĩ một lát, lại nói với chị họ đã cho mình ăn kẹo: "Đến lúc đó em sẽ lấy nhiều kẹo như vầy tới đây, để cho các chị ăn đủ.”

Hai tay Mạnh Hướng Học mở ra, cố gắng biểu hiện ra nhiều bộ dáng như vậy, làm cho mọi người không nhịn được ôm bụng, Tam Ny vui vẻ bắt đầu ảo tưởng, có nhiều kẹo vây quanh cuộc sống sẽ hạnh phúc thế nào.

Giang Nhất Lưu có hơi xấu hổ, kỳ thật trong khăn tay kia đúng thật chỉ còn lại chín viên kẹo, chỉ là cậu lại vụиɠ ŧяộʍ đặt mấy viên kẹo vào, hiện tại cậu còn không dám làm quá đáng, chỉ dám từng chút từng chút cải thiện cuộc sống của các chị, Mạnh Hướng Học ăn được viên kẹo kia chỉ sợ chính là những kẹo trái cây cao cấp mà cậu vụиɠ ŧяộʍ bỏ vào, chỉ sợ chờ cậu ăn những loại kẹo bình thường của cung tiêu xã sẽ thất vọng.

Trải qua chuyện này, Giang Nhất Lưu cảm thấy sau này mình lấy đồ vật trong không gian ra phải cẩn thận hơn, cậu làm sao lại quên, đầu năm nay thứ tốt rất ít, có thứ gì hiếm lạ, sẽ có thói quen đếm rõ số lượng của nó, may mắn lần này đυ.ng phải Tam Ny, bằng không đổi thành chị cả, chỉ sợ cậu vừa thêm kẹo vào trong, đã bị chị cả đã sớm đếm số kẹo phát hiện.

Nhếch miệng, nhìn trên mặt các chị tràn đầy tươi cười, một viên kẹo nhỏ đã làm cho các chị ấy vui vẻ như vậy, bỗng nhiên, ngực dâng lên một cỗ tin tưởng, một tia thấp thỏm về tương lai từ khi sống lại đến nay bị xua tan hơn phân nửa, đời này, có được khởi đầu tốt như vậy, còn có thân nhân làm bạn, cậu có lý do gì mà không đi tiếp.

*

"Bà nội." Một cô gái mặc áo bông dày màu xanh tây tạng, buộc hai bím tóc hoa gai đi vào, nhìn phòng bếp hô một tiếng.



Nhìn qua bộ dáng mười ba mười bốn tuổi, dáng người nhỏ gầy, sắc mặt hơi ố vàng, ngũ quan thanh tú, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh bên ngoài đông lạnh đến đỏ bừng, thở ra khí đều hóa thành sương trắng, cô gái kia đi vào phòng, dậm chân, buông túi xách trên vai đeo vá, sờ sờ em trai em gái đang chui vào trong chăn, xoay người đi về phía phòng bếp.

Người nọ chính là Giang Đại Ny, thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt năm năm đã trôi qua, Giang Nhất Lưu cũng đã sống lại thời đại này tròn năm năm.

Giang Nhất Lưu và Giang Tứ Ny trong chăn đã sớm tỉnh lại, chỉ là chui vào chăn nóng hổi không chịu đi ra. Giang Nhất Lưu năm tuổi hoàn toàn không giống với con khỉ da đỏ lúc trước.

Có thể là do vì nằm trong chăm ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn phấn nộn đỏ bừng, ngũ quan tinh xảo thanh tú, ngoại trừ mũi giống ba Giang Đại Hải ra, còn lại đều giống cậu hai Cố Hạ Thực của cậu, hơn nữa còn hơn một bậc, giải thích rõ cái gì gọi là cháu trai giống cậu.

Người Giang gia cũng không ngại, ai bảo đàn ông Giang gia bọn họ lớn lên cũng chỉ có thể xem như thuận mắt, cháu trai có bộ dạng tuấn tú, bọn họ vui vẻ còn không kịp, người trong thôn, đứa nhỏ nhà ai lớn lên thanh tú như cháu trai bảo bối nhà bọn họ, lớn lên như vậy, chứng tỏ kim tôn của bọn họ, tương lai nhất định sẽ làm người trong thành. Đây là nguyên văn của Miêu lão thái, cũng không biết bà lấy được quan hệ nhân quả từ đâu ra.

Trong năm năm qua, Giang gia cũng có không ít biến hóa.

Giang Đại Ny hiện tại đã là học sinh lớp năm, Giang Nhị Ny đi học muộn hơn cô bé hai năm, hiện tại đang học lớp ba, Giang Tam Ny năm nay cũng mười tuổi, Miêu lão thái vốn không hài lòng với việc bỏ tiền ra cho mấy đứa cháu gái đi học, hơn nữa Đại Ny Nhị Ny đã đi học, bà còn muốn cho Tam Ny ở lại, giúp bà làm việc nhà. Vẫn là dưới bong bóng mềm mại của Giang Nhất Lưu, Miêu lão thái buông lỏng cho phép Giang Tam Ny đi học, một năm này phải móc ra sáu đồng, khiến lão thái thái đau lòng không chịu nổi.

Trường học ở công xã Hồng Kỳ ở thôn lân cận, qua lại phải đi hai ba tiếng đồng hồ, Giang Đại Ny mỗi buổi sáng tan học đều sẽ về nhà giúp Miêu lão thái làm việc nhà, Nhị Ny và Tam Ny thì mỗi ngày đều mang lương khô buổi chiều, ở lại trường không trở về.