Triệu Hồng vừa dứt lời, cũng có hơi hối hận, mấy đứa cháu gái vì sao gầy yếu, còn không phải Miêu thị không cho con bà làm cữ cho tốt, làm mẹ ăn không ngon, lấy đâu ra sữa cho đứa nhỏ ăn, vỗ vỗ miệng mình, từ trong túi quần lấy ra một tờ phiếu.
"Mẹ, mẹ đây là làm cái gì."
Cố Đông Mai nhìn những tờ phiếu kia, vội vàng đẩy trở về, nơi đó có mấy phiếu bột mì và gạo, đây đều là lương thực tinh, mấy thứ này, chỉ sợ mẹ cô tốn một số tiền lớn mới tìm được, điều kiện trong nhà cô sao cô không rõ ràng chứ, chỉ sợ mấy ngày nay mẹ cô và anh hai đều phải thắt chặt thắt lưng quần sống qua ngày.
"Mẹ cũng biết cha chồng con hiện tại đang nhận trợ cấp chính đoàn, lương thực tinh mỗi tháng cũng đủ cho con ăn rồi, mẹ cũng không cần lo lắng, những phiếu lương thực này mẹ cầm về, anh hai cũng không còn nhỏ, dù sao cũng phải tích góp cho anh ấy chút tiền cưới vợ chứ." Trong lòng Cố Đông Mai vừa cảm động vừa chua xót.
Triệu Hồng nghe con gái nói như vậy, cẩn thận chỉ chỉ phương hướng phía đông, chính là vị trí của em trai Giang Đại Hải Giang Đại Xuyên.
Cố Đông Mai hạ thấp giọng, cẩn thận nói bên tai Triệu Hồng: "Hình như là làm cái gì đó, chọc giận lão gia tử, lên tiếng không cho bọn họ lại tới nữa, hơn nữa lúc trước khi chia nhà đã nói xong, lão đầu lão thái thái cùng chúng con sinh hoạt, trợ cấp cũng thuộc phòng chúng con, hiện tại con cũng đã sinh con trai, lão đầu lão thái thái hận không thể xem Tiểu Bảo làm tròng mắt mà thương, làm sao có thể thiếu đồ đạc của nó chứ.”
Tiểu Bảo là biệt danh mà Giang lão đầu nghĩ ra, đại danh quá mức chính thức, có vẻ không đủ thân thiết.
Triệu Hồng vừa nghe, thở phào nhẹ nhõm, cười chỉ chỉ đầu con gái: "Con nha đầu này coi như có phúc khí, chỉ cần hai lão nhân phía trên không hướng ra bên ngoài, thứ tốt luôn không thể thiếu phần con, nhưng con nhưng ngàn vạn lần đừng học người kia, có con trai lại quên mất con gái, Cố gia chúng ta cũng không để ý trọng nam khinh nữ.”
Triệu Hồng nghiêm mặt nói, Cố Đông Mai nhìn hai cô con gái vui vẻ uống một ngụm nước đường, đầu gật giống như đánh trống.
Giang Nhất Lưu chỉ lo bồi dưỡng tình cảm với cậu hai, cười nhạt với lời nói của mẹ cậu, nếu cô để ý mấy chị gái, kiếp trước cũng sẽ không hại mấy chị em các cô thành như vậy.
Cậu còn nhớ rõ ngày hôm sau khi chị cả đính hôn xong, bà ngoại phong trần mệt mỏi từ thôn Đại Tiền tới, đánh mẹ cậu một trận, nhưng vậy thì như thế nào, chị cả vẫn phải gả cho người kia, chị hai cũng gả cho người khập khiễng, Cố Đông Mai nếu có đấu tranh một hồi, cậu cũng nhớ rõ bà làm người mẹ tốt, đáng tiếc cô chỉ biết trốn ở phía sau vụиɠ ŧяộʍ rơi nước mắt, một câu cũng không thay chị cả nói.
Có lẽ từ ngày đó trở đi, cậu mới thật sự thất vọng với gia đình này.
Giang Nhất Lưu lắc đầu, không nghĩ tới chuyện kiếp trước, dù sao vô luận như thế nào, đời này cậu sẽ không để bi kịch kiếp trước tái hiện, về phần cha mẹ và ông bà nội đời này...
Cậu có hơi giật mình, đời này bọn họ đối với cậu rất tốt, nhưng tất cả đều dựa vào cậu là một cậu bé, Giang Nhất Lưu cảm thấy mình lâm vào một vòng tròn quái dị, một vòng tròn kỳ lạ có liên quan đến nam và nữ, kiếp trước dây dưa với kiếp này.
Đời này bọn họ đối với cậu rất tốt, chỉ là, cậu có thể đã không còn cách nào tôn kính bọn họ.
Những ngày trọng yếu như trăng tròn này, Giang Đại Trân làm cô nhỏ đương nhiên sẽ không bỏ qua, cô ấy không chỉ tự mình đến, còn đưa chồng con cùng tới.
Con trai Giang Đại Trân là Mạnh Hướng Học năm nay ba tuổi, bởi vì ăn ngon, cả người mập mạp, có thể chạy có thể nhảy, rất nghịch ngợm, Giang Đại Trân làm mẹ cũng sắp không kéo được cậu bé, lúc này cậu bé đang la hét muốn nhìn em trai họ.
"Em út, các em đến rồi."
Cố Đông Mai nghe được động tĩnh bên ngoài, ôm con gái nhỏ đi ra, về phần con trai, đang dính vào trong ngực Cố Hạ Thực.
"Em trai họ, cháu muốn nhìn em trai họ." Mạnh Hướng Học cho rằng trong lòng mwoj cả chính là em trai họ của cậu bé, ôm chân Cố Đông Mai nhảy nhót, muốn nhìn em trai họ có bộ dáng như thế nào.
"Đây là em gái họ, không phải em trai họ, em trai họ ở đó." Cố Đông Mai ngồi xổm xuống, chỉ chỉ Cố Hạ Thực nói, Mạnh Hướng Học vừa nghe, phốc phốc, lại chạy về phía Cố Hạ Thực, quấn lấy anh ấy nhìn em trai.
"Đứa nhỏ Hướng Học này thân thể thật cường tráng." Cố Đông Mai cảm thán một câu, lại vội vàng gọi em chồng và em rể ngồi xuống.
Mạnh Bình Xuyên nhã nhặn, chỉ là tuổi hơi lớn, đeo một cặp kính viền vàng, búi tóc chỉnh tề, không giống một công nhân, lại giống như tiên sinh dạy học ngày xưa.