Chương 23

Phạm Tiểu Quyên tuy rằng thích mắng con trai, nhưng chưa từng hạ tay nặng như vậy, một gậy đi xuống, còn không làm đứa nhỏ bị thương, vội vàng tiến lên ngăn lại chồng đang tức điên đầu óc.

"Tôi còn chưa tìm cô tính sổ, ngày thường ở trước mặt đứa nhỏ nói những lời này, hiện tại tốt rồi, học được toàn bộ rồi tới trước mặt lão đầu tử, tôi xem cô mới là người thiếu đánh nhất."

Giang Đại Xuyên xoay người, giơ gậy hung tợn nói với Phạm Tiểu Quyên.

"Anh đánh đi, tôi đã sinh cho anh hai đứa con trai, anh đánh thử xem, anh nếu dám làm chuyện đó, tôi sẽ mang theo hai đứa con trai trở về nhà mẹ đẻ. ”

Phạm Tiểu Quyên cũng không phải quá kinh ngạc, một tay chống thắt lưng, một tay chỉ lên ngực Giang Đại Xuyên, tức giận hung hăng nói.

Giang Đại Xuyên vung gậy, vẫn không xuống tay, tức giận hung hăng ném cây gậy xuống đất: "Cô hiện tại mau dẫn theo hai đứa nhỏ về nhà cũ, bồi lỗi không phải với ba, ba thương hai đứa nhỏ kia nhất, sẽ không so đo với bọn họ. ”

Anh ta đặt mông ngồi trên ghế: "Lại lấy chút trứng gà từ trong tủ đi qua, coi như là chúc mừng anh cả chị dâu, ba mẹ nể mặt mấy thứ này, tâm tình cũng có thể tốt hơn một chút.”

"Lấy trứng gà làm gì." Phạm Tiểu Quyên đau lòng hít thở không khí, những quả trứng gà kia để bán lấy tiền, mình ăn còn luyến tiếc, sao có thể đưa đến miệng một nhà anh cả.

"Bảo cô lấy thì cô đi lấy đi, cô thật đúng là nghĩ lão tử không dám đánh cô à." Giang Đại Xuyên nổi giận gầm lên, khom lưng cầm lấy cây gậy bên cạnh chân, hận không thể hung hăng đánh một trận bà vợ choáng váng này.

Phạm Tiểu Quyên hoảng sợ, biết người đàn ông nhà mình đã nổi giận, cũng không dám nhiều lời, lôi kéo hai đứa con trai trở về phòng bếp, cẩn thận chọn ra sáu quả trứng nhỏ nhất từ trong tủ, đau lòng bỏ vào trong giỏ.



"Anh không đi cùng chúng em à." Phạm Tiểu Quyên có hơi kinh ngạc với ông chồng nghiêm túc của cô ta, hỏi Giang Đại Xuyên.

Giang Đại Xuyên tức giận nhìn cô ta một cái: "Tôi còn phải đi làm, đứa con trai tốt kia chọc ông già, tôi không kiếm thêm, cô muốn cả nhà uống gió Tây Bắc à. ”

Kỳ thật Giang Đại Xuyên cũng không dám gặp Giang Thành đang giận dữ, nghĩ ra một cái cớ hợp lý để tránh đi.

Phạm Tiểu Quyên không còn lời nào để nói, dắt hai đứa con trai đi về phía nhà cũ.

******

"Mẹ——"

Lúc Phạm Tiểu Quyên dẫn theo đứa nhỏ đến nhà cũ, Miêu lão thái thái đang ngồi xổm trong sân rửa nướ© ŧıểυ chó đứa nhỏ, nhìn thấy hai đứa cháu, vội vàng lau khô nước trên tay, nghênh đón.

"Ái Quốc và Ái Đảng làm sao vậy, mắt đỏ như thỏ, có phải là cô và Đại Xuyên lại đánh con hay không." Miêu lão thái trừng mắt, thở phì phì nói.

Tuy rằng hiện tại bà thương nhất chính là bảo bối độc đinh nhà thằng cả, nhưng hai đứa cháu trai nhà hai bà cũng thương.

"Không phải." Phạm Tiểu Quyên nhìn vẻ mặt bình thường của mẹ chồng, dường như cái gì cũng không biết: "Mẹ, ba đi đâu rồi, còn chưa về sao?” Nhìn Miêu lão thái thái, thăm dò hỏi.



"Ông ấy à, đi tới chỗ ở thanh niên trí thức, còn chưa trở về."

Miêu lão thái khoát tay áo, thân thiết nói với hai đứa cháu: "Cháu ngoan, cùng bà nội vào nhà, bà nội có thứ tốt cho các cháu. ”

Phạm Tiểu Quyên vừa nghe được thứ tốt, ánh mắt sáng ngời, cũng không đề cập tới chuyện tới làm gì, đi theo bà ta đi vào.

Đặt giỏ trúc lên bàn chính phòng: "Mẹ, đây là một chút tâm ý của con và Đại Xuyên, chị cả không phải sinh con trai sao, những quả trứng này bổ sung cho chị dâu.”

Miêu lão thái có hơi buồn bực, một nhà thằng hai cho tới bây giờ đều chỉ vào không ra, hôm nay mặt trời móc ở phía tây sao? Nhưng hai đứa con trai hòa thuận luôn là thứ bà vui vẻ nhìn thấy, vui vẻ xách trứng gà vào phòng bếp, xốc lên tấm vải xanh trên giỏ trúc, nhìn thấy sáu quả trứng gà cực nhỏ, bĩu môi, thật đúng là đồ nhà hai đưa tới, có thể chọn ra trứng gà nhỏ như vậy, coi như cô ta có bản lĩnh.

Đặt trứng vào rồi lấy hai bộ thìa ra khỏi tủ.

"Các cháu chờ, bà nội đi lấy thứ tốt cho các cháu." Miêu lão thái thái bưng chén, vui vẻ đi vào phòng bà và Giang lão đầu, vừa đi vào đã cẩn thận khóa cửa lại.

Phải biết rằng, đồ đạc trong nhà đều ở trong phòng bọn họ, cho nên Miêu lão thái đặc biệt bảo con trai lớn làm cửa gỗ cho bà, còn khóa lại.

Phạm Tiểu Quyên đang thăm dò nhìn xung quanh, thấy bà lão khóa cửa, khinh thường bĩu môi.

Miêu lão thái trở lại trong phòng, từ trong tủ lấy ra sữa mạch nha con gái đưa tới lần trước, cẩn thận múc một muỗng ra, đổ vào trong hai cái chén, đổ xong thì gắt gao đậy lon lại, để trở về.