Hạ Hiểu rất biết ơn mọi người, trên người các cô đều có vẻ chất phác và thiện lương đáng quý, sự quan tâm cùng nhiệt tình của các cô cũng làm cho Hạ Hiểu biết người có tình có nghĩa vẫn còn rất nhiều.
Chạng vạng tối, sau khi Hạ Hiểu luyện chữ xong, nghĩ đến lúc này đội sản xuất cũng sắp kết thúc công việc, muốn đến nhà đội trưởng cảm tạ một phen, nhưng Hạ Hiểu lại sầu.
Trong nhà nguyên chủ gửi tới phiếu lương thực và năm đồng, cô không định động đến, nhưng hiện tại cũng không thể cầm thư ra tay được, đến cửa như thế nào cũng phải mang chút quà đi, huống chi là đi cảm tạ ân cứu mạng, sao có thể tay không đến cửa được. Đây là thời đại ăn chung nồi, nguyên chủ cũng không có lương thực dư thừa, cho nên Hạ Hiểu cũng phạm vào khó khăn.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, đội trưởng đội sản xuất Cao Quốc Cường có hai người con, con trai trưởng là Cao Giá Thực, con trai thứ là Cao Giá Hưng, người cứu nguyên chủ chính là Cao Giá Hưng.
Cao Giá Hưng 16 tuổi, học lớp 11 trường Trung học phổ thông Quang Minh.
Nghĩ đến Cao Giá Hưng vẫn còn đang đi học, Hạ Hiểu nhìn cây bút anh hùng cô vừa mới luyện chữ xong nhất thời trầm mặc, trong ấn tượng đây là cây bút mà cha nguyên chủ thích nhất, đây là phần thưởng lãnh đạo tặng cho biểu hiện rất tốt trong công việc của cha nguyên chủ.
Trước khi nguyên chủ về nông thôn, cha nguyên chủ liền đưa cây bút này cho nguyên chủ, hy vọng nguyên chủ sẽ viết thư về nhà.
Mặc dù cô trở thành nguyên chủ, nhưng cũng không thể đem cây bút của cha nguyên chủ đưa cho nguyên chủ tặng cho người ngoài được.
Hạ Hiểu lại liếc tới hai chiếc áo khoác của nguyên chủ, một cái là của nguyên chủ, một cái là của anh trai nguyên chủ tặng, cũng do lo lắng Hạ Hiểu xuống nông thôn là mùa đông, cần thêm một cái áo khoác để chống rét.
Mặc dù mùa đông ở đây không có tuyết rơi, không lạnh như ở thành phố S, nhưng cũng cần áo khoác để mặc.
Hạ Hiểu nhìn thân thể nhỏ bé này của mình, nghĩ đến thanh niên trí thức còn phải làm việc để kiếm điểm công, áo khoác này để chống rét, tặng cho người ta một cái, ngộ nhỡ một ngày khác trời mưa ướt đẫm, vậy lại không có cái gì để mặc.
Cuối cùng, Hạ Hiểu vẫn vận dụng phiếu lương thực và tiền, dù sao những thứ này sau này cô cũng có thể kiếm lại, cho nên cô cầm phiếu lương thực và tiền đi đến xã Cung Tiêu trong đội sản xuất.
Mặc dù có ký ức của nguyên chủ, nhưng mọi thứ ở thời đại này đối với Hạ Hiểu mà nói vẫn còn rất xa lạ và mới mẻ.
Đến xã Cung Tiêu, Hạ Hiểu mua mì trắng, một cân đường nâu, còn có một cây bút lông, một lọ mực, rồi xách về phía nhà đội trưởng.
Cũng trùng hợp, vừa đến cửa nhà họ Cao, Hạ Hiểu đã gặp được Cao Giá Hưng vừa tan học trở về.
"Cô đến nhà tôi làm gì." Cao Giá Hưng nghiêm mặt, từ trên cao nhìn xuống Hạ Hiểu.
Hạ Hiểu bị hù dọa nhảy dựng lên, thật không ngờ một thiếu niên mười sáu tuổi lại có lệ khí như vậy, làn da Cao Giá Hưng có chút đen, lại sinh ra tay chân dài, độ cao này có lẽ là một mét tám mấy, nếu không phải biết Cao Giá Hưng lớn bằng tuổi với nguyên chủ trong hộ khẩu, Hạ Hiểu sẽ hoài nghi Cao Giá Hưng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi.
Đây không phải là thời ăn không đủ no sao, sao Cao Giá Hưng lại cao lớn và cường tráng như vậy.
Mà thực tế nguyên chủ mới mười ba tuổi, cũng không biết có đến một mét năm hay không, lúc này so sánh với Cao Giá Hưng, Hạ Hiểu không đành lòng nhìn thẳng, trong lòng đang tự nhủ, thực ra nguyên chủ cùng Cao Giá Hưng chênh nhau bốn tuổi, không phải một tuổi, cho nên cơ thể này còn có rất nhiều thời gian để trưởng thành.
"Cao Giá Hưng, tôi tới đây để cảm ơn anh." Hạ Hiểu nói xong chuẩn bị đưa đồ trên tay qua.
"Biết rồi, cô có thể đi rồi đấy." Cao Giá Hưng trực tiếp mở cửa vào nhà, không để ý tới Hạ Hiểu nữa.
Hạ Hiểu: "..." Trong tay mang theo mì trắng và đường, còn có bút mực mua cho Cao Giá Hưng cũng không đưa được, cô đây là muốn vào hay không vào, nhưng người ta không mời cô, cô có thể đi vào không?
"Thanh niên trí thức Hạ, sao cháu lại tới đây?"
Một giọng nói ở phía sau Hạ Hiểu không xa, Hạ Hiểu vừa xoay người, nhận ra là vợ của đội trưởng đội sản xuất, mẹ của Cao Giá Hưng - Trịnh Hướng Hồng. Nghĩ đến chuyện Dương Tuyết Hoa nói Cao Giá Hưng vì hút máu độc cho cô lại bị mẹ cầm gậy đuổi đánh, trong lòng Hạ Hiểu rùng mình, vội vàng nói: "Thím Trịnh, thân thể của cháu tốt hơn nhiều rồi, qua đây để cảm ơn anh hai Cao đã cứu giúp cháu, thuận tiện đến hỏi thăm đội trưởng Cao và thím Trịnh.”
Hạ Hiểu cũng không gọi thẳng tên Cao Giá Hưng ở trước mặt Trịnh Hướng Hồng, nghĩ đến Cao Giá Hưng là con thứ, lại lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, một tiếng anh hai Cao này của cô gọi ra, mặc dù có chút không được tự nhiên, nhưng trong lòng Hạ Hiểu ít nhiều tồn tại vài phần tâm tư làm quen.
Bây giờ là năm 1960, những người như các cô muốn trở về thành phố cũng phải chấm dứt thời kỳ đặc thù mới được, hơn nữa cũng không phải ai cũng đủ điều kiện để trở về, cũng không phải ai cũng có thể trở về, có vài người là thông qua kỳ thi đại học để trở về thành phố.
Mà cô đã học qua đoạn lịch sử này, biết năm 1977 sẽ khôi phục kỳ thi tuyển sinh đại học, năm 1978 sẽ thi đại học, cô còn phải ở lại đây ít nhất mười tám, mười chín năm nữa.
Mười tám, mười chín năm, đã hơn ba mươi tuổi rồi, cho nên Hạ Hiểu cảm thấy cô rất cần phải tạo mối quan hệ tốt với nhà họ Cao, mà bây giờ cũng là một cơ hội tốt.
Cô là một cô gái ở vùng sâu vùng xa xuống nông thôn, trong mười dặm tám thôn này, có rất nhiều người tốt, cũng có rất nhiều người xấu, qua lại với nhà họ Cao đối với cô là có ích chứ không có hại.
"Trời rét đậm, đứng ở ngoài cửa làm gì, mau vào đi." Trịnh Hướng Hồng nói xong lại nhìn cái túi trên tay Hạ Hiểu, trách cứ nói: "Thanh niên trí thức Hạ cũng thật là, tới đây thì tới thôi, còn mang theo đồ làm gì, cái gì mà ân cứu mạng với không cứu mạng, đổi lại là ai cũng sẽ cứu giúp, những thứ này cháu mang về đi, cháu cũng sống không dễ dàng gì.”
Hạ Hiểu cười: "Thím Trịnh, cháu tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu nhiều lắm, nhưng cháu biết nếu không có anh hai Cao cứu cháu một mạng, hiện tại cháu cũng không thể sống rồi, làm sao còn có thể sống thật khỏe mạnh đứng ở chỗ này, việc này người nhà cháu còn chưa biết, bằng không nhất định cũng sẽ tự mình tới cảm tạ ân cứu mạng của anh hai Cao. Chút quà này chỉ là một chút tâm ý nhỏ của cháu, nếu như thím Trịnh bảo cháu lấy lại như vậy, lần sau cháu cũng không tiện tới cửa.”
"Người trong thành phố các cháu đều coi trọng những thứ này vậy sao." Trịnh Hướng Hồng lắc đầu, đón Hạ Hiểu vào trong nhà.
Hạ Hiểu và Trịnh Hướng Hồng vào cửa, liền đặt mì trắng mua về cùng đường và bút mực lên trên mặt bàn, cô cảm thấy nông thôn ở trong thành phố này không có vấn đề gì, có điều hiện tại nghe Trịnh Hướng Hồng nói xong, cô cũng nghe ra được, chỉ là không thể mang về.
Đây là cô tạ ơn ân cứu mạng, cũng không phải là hối lộ, Hạ Hiểu rất vô tư.
"Thằng nhóc thối, con đóng cửa ở bên trong làm gì, Hạ Hiểu tới còn không mau ra ngoài." Trịnh Hướng Hồng hướng về phía cửa phòng đang đóng chặt rống lên, bộ dạng muốn đạp cửa.
Hạ Hiểu vội vàng nói: "Không cần đâu thím Trịnh, cháu ngồi một lúc rồi đi, bút lông và mực này thím Trịnh đưa cho anh hai Cao giúp cháu, cháu hy vọng anh ấy có thể dùng tới.”
Đáng tiếc Hạ Hiểu không ngăn lại được, cửa bị Trịnh Hướng Hồng đạp nhảy dựng lên, ầm một tiếng đạp văng ra.
Trịnh Hướng Hồng hung hãn như vậy khiến cho Hạ Hiểu giật nảy mình, mà Cao Giá Hưng trong phòng đang cởi trần, đang đắp thảo dược.
"Mẹ, mẹ làm gì vậy." Trên mặt Cao Giá Hưng cũng xuất hiện bất mãn, thấy Hạ Hiểu nhìn qua, còn có chút không được tự nhiên dời thân thể đi.
Nhưng lúc này trên người Cao Giá Hưng tất cả đều là vết thương, di chuyển thế nào cũng đều có thể nhìn thấy được.
Trịnh Hướng Hồng nói: "Con lại đi đánh nhau với người khác, con nói xem cả ngày không đi học hành cho tốt, bà già này trả tiền cho con đến đó để lãng phí có phải hay không." Nói xong Trịnh Hướng Hồng vung chổi ở bên cạnh cửa muốn đánh về phía Cao Giá Hưng.