Chương 22

Cô bé lễ phép, rộng rãi và cư xử đúng mực làm cho Ôn Uyển cảm thấy rất thoải mái. Đặc biệt là thái độ của cô bé đối với kiến thức, đối với khát vọng đọc sách đã khiến cho người ta cảm thấy tiếc hận!

Ôn Uyển luôn giải đáp cho cô bé không hề keo kiệt.

Cô tin tưởng rằng những tri thức này sẽ có ích cho cô bé, sẽ giúp đỡ được cho cô bé ít nhiều.

Đảo mắt đã tới mười sáu tháng chạp.

Không khí năm mới ngày càng rõ rệt, Trình Văn Du đã rời nhà được mười ngày.

Buổi sáng nay hai người con trai, con gái bảo bối của Bà Trình đã trở lại.

Giọng nói của Bà Trình tràn đầy sự vui mừng, bà quan tâm hỏi thăm hai người con trai, con gái mãi không thôi.

Qua cánh cửa sổ, lần đầu tiên cô nhìn thấy hai anh em này một cách rõ ràng. Cũng coi như là nhìn được.

Con cháu nhà họ Trình đều là những người ưa nhìn, nhưng dáng người thì đa số đều giống ông Trình. Cơ bắp đều phồng lên, vừa nhìn là nhận thấy là người không dễ chọc vào.

Trình Văn Du chắc chắn là một người khác biệt trong nhà họ Trình, anh trông giống bà Trình hơn. Anh cao 1m82, dáng người đĩnh đạc, khi mặc quần áo nhìn có vẻ gầy, cởϊ qυầи áo ra thì lại trông có da có thịt, trên người có một tầng cơ bắp hơi mỏng, trông rất khỏe mạnh. Đây là vẻ đẹp gầy nhưng rắn chắc.

Mà Trình Văn An trước giờ vẫn luôn đọc sách, không trải qua vất vả làm lụng, tuy rằng cậu ấy lớn lên to cao, nhưng ở trong mắt Ôn Uyển cậu ta có chút núc ních.

Em gái Trình cao khoảng 1m60, dáng người hơi béo. Trên mặt còn có nốt mụn, nhưng cô ấy thắng ở chỗ có làn da trắng giống với bà Trình.

Bây giờ ăn còn không đủ no, mà họ vẫn có thể duy trì được dáng người như thế này, ai nhìn vào cũng có thể thấy họ đã được bà Trình chu cấp cho rất nhiều.

Hôm nay trong nhà rất náo nhiệt.

Trải qua nhiều ngày yên lặng, bà Trình cuối cùng cũng lại bắt đầu rồi.

“Nhà thằng ba, đi ra đây ngay! Con lừa lười thì thải phân nhiều, ở trong chăn ấp trứng à?”

Chị dâu ba ở trong nhà cũng là một cái kèn hiệu. Thổi kéo đàn hát mọi thứ đều biết.

Hai người đυ.ng vào nhau thì đó là lúc là đại chiến nổ ra.

“Mẹ ạ, con đang đau bụng, con đi nhà vệ sinh chút đã. Mẹ quản việc ăn uống rồi mà còn muốn quản việc đi vệ sinh sao…”

Sau đó chị ấy còn thấp giọng mắng: “Khốn khϊếp, phi!”

“Còn không đi ra đây, muốn tôi đi mời cô ra à! Đồ lười biếng!”

“Con ra đây! Ra đây” Trong miệng nói ra nhưng buộc lưng quần cũng tốn đến nửa buổi.

Bà lão tìm người thì chắc chắn không chuyện tốt, chị ấy mới không giống chị dâu ngốc nghếch kia, vừa gọi một tiếng đã chạy lên phía trước.