Từ khi xuyên tới thời đại này, đây là lần đầu tiên cô được thoải mái tiêu tiền.
Nghĩ đến mười mấy năm tới.
Lại một lần nữa cảm thấy gả cho Thẩm Các đúng là quyết định sáng suốt nhất.
“Thừa dịp còn thưa người, chúng ta tranh thủ mua đồ đi.”
Vương Tú Tịnh lập tức gật đầu.
Mọi thứ họ cần mua đều có ở khu chợ này.
An Dạng nhìn cái gì cũng muốn mua.
Chợt nghĩ đến những yêu cầu ngày hôm qua của tụi nhỏ.
Trước tiên phải mua nhân làm sủi cảo.
Thịt ba chỉ là tốt nhất.
An Dạng vừa nhìn liền biết heo này được nuôi theo phương pháp truyền thống.
Màu sắc của thịt rất tươi.
Người đồng hương kia có một thúng thịt tươi ngon.
Đôi mắt của An Dạng rất sắc bén, vừa nhìn là muốn mua.
Gia đình của người đồng hương đó đang thiếu vải, cho nên cô ấy đòi An Dạng 3 thước vải, cộng thêm 1 đồng.
Đây không phải là rẻ, khối thịt này cũng chỉ hơn một cân.
Nhưng thịt tươi như vậy thì rất hiếm.
Người đồng hương vui vẻ cầm tiền và phiếu rồi rời đi.
An Dạng cất thịt vào trong làn của mình.
Vương Tú Tịnh thấy An Dạng mua nhiều thịt.
“Chị mua nhiều thế này thì sẽ ăn được lâu lắm đấy.”
An Dạng nhẹ nhàng lắc đầu, cô không nghĩ như vậy.
“Nhiều lắm cũng chỉ được một bữa thôi, trưa nay về nhà tôi sẽ làm vằn thắn, số thịt này chưa phải là nhiều.”
Vương Tú Tịnh ‘à’ một tiếng.
Đột nhiên nhắc đến sủi cảo béo ngậy, cô lại thấy hơi thèm.
Nhà Thẩm Các không giống nhà cô.
Hai vợ chồng bọn họ không phải phụng dưỡng cha mẹ, chỉ cần nuôi mấy đứa con.
Nhà cô còn có cha mẹ ở dưới quê, không phải nên chi tiêu cẩn thận sao? Tiền lương hàng tháng của chồng cô phải chia đều cho từng ngày.
Nghĩ như vậy, cô chỉ đành thở dài một hơi.
An Dạng tính toán, về nhà có thể nấu thịt heo cải trắng, hoặc là thịt heo hành tây.
Thêm cả đùi gà mà Thẩm Đồ thích nữa?
“Tú Tịnh, cô nhìn giúp tôi xem ở đây có bán gà không, Thẩm Đồ nhà tôi muốn ăn đùi gà lớn.”
Nỗi buồn nho nhỏ trong lòng Vương Tú Tịnh còn chưa kịp tan đi đã bị ‘công phu sư tử’ của An Dạng doạ cho khϊếp sợ.
“Chị dâu, chị còn muốn mua nữa sao? Chỗ thịt này cũng phải đến một cân rồi đấy?!”
An Dạng gật đầu.
“Ừ, nhưng tôi đã hứa với tụi nhỏ rồi.”
Nói là phải giữ lời, cho dù là trẻ con hay người lớn.
Trong lòng Vương Tú Tịnh có chút cảm thán.
Làm mẹ kế thật là không dễ dàng.
Bọn trẻ muốn gì đều phải đáp ứng.
“Chị dâu, chị đi theo tôi, tôi có quen một người đồng hương. Bây giờ chính quyền không cho chăn nuôi, nhưng bọn họ vẫn lén nuôi được.”
An Dạng thật sự không ngờ rằng mình có thể tìm được thịt gà.
Thời buổi này, các gia đình đều nuôi gà với mục đích đẻ trứng.
“Đi thôi, chúng ta mau tới đó đi.”
Vương Tú Tịnh dẫn An Dạng tới chỗ đồng hương mà cô quen.
Lần này, gà con được ấp ngay trong ngõ nhà người đó.
An Dạng mua 5 con gà, sau đó lại nhìn thấy ngỗng ở trong sân.
“Đồng hương, có thể bán cho tôi 2 con ngỗng được không?”
Đồng hương luôn dựa vào việc này để đổi lấy một ít phiếu hiếm của mọi người trong thôn.
Nghe cô hỏi vậy, đương nhiên là rất vui mừng.
Vội vàng gật đầu.
“Tất nhiên là có thể, chỉ mua hai con thôi à?”
An Dạng ‘ừ’ một tiếng.
Cô đã nghĩ kỹ rồi, trứng ngỗng rất to, chỉ cần khuấy một quả là có thể làm trứng cuộn cơm.
Những hạt cơm rang chín đều, viên thành từng cục nhỏ, bên trong là tôm đã bóc vỏ, bên ngoài dùng một lớp trứng ngỗng để bọc lại.
Hương vị thì khỏi phải bàn.
Vương Tú Tịnh không mua nhiều như An Dạng.
Nhà bọn họ có bốn người, năm ngoái chỉ cần nuôi hai con gà là đủ. Bây giờ thấy An Dạng mua nhiều như vậy, cô cũng mua thêm một con.
Nuôi lớn là có thể ăn.
Đã lâu rồi các con của cô không được ăn thịt.
Hai bên thương lượng, quyết định một tháng nữa mới bắt gà, chuyện này coi như xong.
Khi đi còn bỏ ra 1 đồng để mua một con gà béo mụp.
Hai người quay lại chợ, lúc này đã có nhiều người hơn.
Các mặt hàng thì càng bán càng ít.
An Dạng tìm kiếm một vòng, nhưng cũng chỉ tìm được vài quyển sách, bên trong là mấy câu chuyện cổ tích, sách ghép vần thì rất ít.
Mấy đứa trẻ nhà cô chưa biết chữ, nhưng vẫn có thể hiểu được sách viết gì, vậy nên cô liền mua về nhà.
Cũng chỉ tốn 1 xu.