Chu gia thôn tính luôn nhà của Tô Mãn và Chu Bắc Sơn tổng cộng ba mươi hai hộ. Như vậy có ba mươi hai người lên núi, Trương Lâm thị như nguyện được vào vận chuyển đội, nhà của thôn trưởng vì bác chỉ có mỗi đứa con gái đã lấy chồng nên bác tự mình tham gia, đừng nhìn bác bị vết thương cũ ở chân, lúc trước bác cũng tham gia quân ngũ, thân thủ đương nhiên sẽ không kém.
Sáng sớm, trời còn chưa sáng thì bãi đất trống đã có người lục tục đi đến, Chu Bắc Sơn đã dậy từ lâu, thong thả ăn vài cái bánh bao lót dạ, khoác áo bông thật dày, cầm lấy vũ khí, lấy một cái bánh bao đến chỗ tập hợp.
Thôn trưởng đã chờ ở đấy từ lâu, Chu Bắc Sơn đưa bánh bao, bác cũng không khách khí mà nhận lấy. Bánh bao vẫn còn nóng hổi, lại có nhiều thịt, mùi hương toả ra khiến nhiều người xung quanh trộm nuốt nước miếng. Thật là thơm quá!
Nhiều người nhớ kỹ hương vị này, thầm nghĩ phải cố gắng săn nhiều con mồi, phân nhiều thịt, chiều nay về nhà thế nào cũng phải kêu vợ làm cho, nghĩ vậy cả người tràn đầy sức lực.
Thôn trưởng ăn xong cái bánh bao cũng là lúc mọi người đã đến đông đủ. Ai trong đội vận chuyển thì xách theo sọt, ai trong đội săn thú thì cầm theo vũ khí. Vũ khí rất là đa dạng, có cầm cung tên, đao, dao chặt củi, gậy gộc... Miễn là có lực sát thương đều được sử dụng.
Vũ khí của Chu Bắc Sơn là một thanh chuỷ thủ. Chuỷ thủ bề ngang chỉ bằng hai ngón tay, dài khoảng ba gang tay, phần bụng hơi cong về xuống, rất là sắc bén. Thôn trưởng ngắm mắt thấy thì hâm mộ không thôi, thỉnh thoảng lại liếc nhìn.
Chu Bắc Sơn mua thanh chuỷ thủ này cũng rất là tình cờ. Lúc mua dụng cụ làm bếp, thấy nó được treo trong cửa hàng, hỏi giá cả cũng không đắt nên mua về nên bây giờ có cơ hội dùng. Thôn trưởng muốn anh cũng không thể biến ra cái thứ hai được.
Cũng may thôn trưởng chỉ là yêu thích mà thôi, không có hỏi Chu Bắc Sơn giúp bác mua, anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đoàn người nhanh chóng vượt qua một ngọn núi nhỏ, tiến vào núi lớn phía sau. Càng đi, cây cối càng lớn dần, nhiều chỗ dây leo rậm rạp phải chặt bỏ. Cũng may mỗi năm một lần, việc mở đường cũng tương đối quen tay.
Chu Bắc Sơn vừa đi vừa phóng thích tinh thần dị năng, để phòng ngừa đoàn người gặp phải sói hoặc những động vật lớn khác. Đi gần một giờ đồng hồ cũng chỉ gặp được một vài động vật nhỏ như thỏ hoang hoặc gà rừng, tất cả đều bắt được bỏ vào trong sọt, sọt đầy thì vận chuyển về thôn.
Cứ năm lần thay sọt như thế thì Chu Bắc Sơn phát hiện một gia đình heo rừng, tổng cộng hai con đực, hai con cái và ba con heo con. Đây cũng là lý do tại sao ở gần núi lớn, sản vật phong phú mà Chu gia thôn không một ai dám tự lên núi đi săn. Ở đây dễ dàng gặp phải đàn heo rừng, gặp sói cũng là thường xuyên, nếu không có nhiều người đi cùng, cho dù có năm sáu người cũng khó có thể sống sót.
Chu Bắc Sơn ra hiệu mọi người dừng lại, ai cũng khó hiểu nhưng thấy thôn trưởng không nói gì thì cũng im lặng làm theo, anh rời khỏi đoàn người hướng phía trước, chưa đầy một phút đã quay lại:
-Bác, đằng trước có heo rừng.
Thôn trưởng tin tưởng không nghi ngờ, mặc dù chưa thấy qua Chu Bắc Sơn ra tay lần nào, nhưng cậu ta là Đặc dị cục thành viên nha, Đặc dị cục phát hiện heo rừng thì có khó sao.
-Bao nhiêu con?
-Hai con đực mỗi con khoảng ba trăm cân, hai con cái khoảng hai trăm cân, ba con non mỗi con khoảng hai mươi cân.
Thôn trưởng tính nhẩm một chút, bây giờ ở nơi này còn có tổng cộng hai mươi chín người, trong đó có năm người trong đội vận chuyển không mang vũ khí, còn lại hai mươi bốn, bác quyết định nhanh chóng:
-Chia thành ba nhóm, một nhóm ba người tập trung vào ba con non, một nhóm chín người săn gϊếŧ hai con cái, còn lại săn gϊếŧ hai con đực. Cố gắng giải quyết nhanh chóng.
Tất cả đều đồng ý, theo ý của Chu Bắc Sơn mà rón rén không tiến động bao vây đàn heo, chỉ chừa vận chuyển đội cách xa một chút.
Heo rừng hung hãn mười phần, dù cho Chu gia thôn thôn dân lấy nhiều đánh ít cũng không tránh khỏi bị thương, nhưng có Chu Bắc Sơn thời khắc chú ý, nên cũng chưa có ai bị thương nặng, đa số bị heo củng trầy da, không vấn đề lớn.
Thôn trưởng tính nhẩm một chút, cả đàn heo đã khoảng chín trăm cân rồi, thêm đã bị vận chuyển về trước, trên dưới cũng một ngàn cân, chia đều cho ba mươi hai hộ, mỗi hộ ba cân là đủ rồi, không cần phải mạo hiểm vào sâu hơn nữa, nơi này mùi máu tươi sẽ hấp dẫn động vật săn mồi tiến đến, tiếp tục đi sẽ không an toàn, liền ra hiệu cho mọi người đi nhanh chóng rút lui.
Cả thôn đều biết vào núi quy củ nên không ai ra tiếng muốn tiếp tục. Mọi người dùng nhanh nhất tốc độ khiêng con mồi trở về.
Tất cả chiến lợi phẩm đều được đặt ở bãi đất trống đợi thôn trưởng về phân thịt. Bác cũng không dây dưa, lấy ra trong nhà tốt nhất dao, cắt thịt chia đều.
Chu Tô hai người cũng được phân hơn ba cân thịt. Nhờ vào chuyến đi săn này, nhiều người đối với Chu Bắc Sơn ấn tượng rất là tốt. Nếu không có anh, trên đường đi có một số người đã xảy ra chuyện, điều này khiến cho thôn dân rất tôn trọng Chu Bắc Sơn, một bộ phận người trẻ tuổi thì rất sùng bái anh, làm địa vị của anh chỉ ở sau thôn trưởng mà thôi, thật là điều đáng ăn mừng.
Tuyết cứ đúng hẹn đến, vừa bước qua tháng mười thì bầy trời đã xuất hiện những bông tuyết trắng, cả gia đình lại thay những chiếc áo bông cũ đi, mặc vào những bộ quần áo dày bông hơn, chăn cũng thay đổi một chiếc to hơn nữa. Cho nên, mặc dù ngoài kia có ai đó đang bị lạnh thì cả nhà Chu Bắc Sơn đều ấm áp đến tận bên trong.
Ái Quốc Vệ Quốc nay đã được ba tháng rồi, hai đứa bắt đầu thi nhau trở người, đôi lúc vì áo bông dày quá, hai người họ quá dùng sức lật qua mà lăn vài vòng, có lần thiếu chút nữa từ trên giường ngã xuống doạ Tô Mãn sợ hãi, vì vậy Tô Mãn liền kêu Chu Bắc Sơn chặt cây tạo thành một cái thành ngăn ở mép giường, đề phòng không ai xem hai anh em bị rớt xuống đất.
Hai bé vẫn không được cha mẹ ẳm bồng thường xuyên, phần lớn thời gian đều là chơi với nhau, nhưng chúng không quấy khóc bao giờ, nhiều lúc lăn qua lăn lại thấy chơi vui quá liền khanh khách cười, Tô Mãn nhìn cũng thấy trong lòng thoả mãn, ba bảo bảo trong bụng cô cũng ngoan ngoãn như hai anh của chúng, rất ít nháo cô, khiến cho Tô Mãn nhẹ nhàng rất nhiều.
Ngày này, nửa đêm đang ngủ thì Tô Chu hai người nghe tiếng đập cửa, Tô Mãn vội tạo một cái cách âm vòng cho hai đứa nhỏ sợ chúng thức. Chu Bắc Sơn thì vội ra mở cửa.
Người đến là thôn trưởng và vợ ông, chuyện là con gái ông gả đi Thượng Hà thôn, đánh xe bò qua cũng mất ba bốn tiếng. Vợ thôn trưởng là Chu Hạ thị có một người em ruột cũng gả cho Thượng Hà thôn. Hôm nay khuya khoắt Chu Hạ thị đánh xe bò qua tìm vợ chồng bác báo tin.
Con gái của họ Chu nhã bây giờ là Điền Chu thị, đang mang thai tám tháng không biết vì nguyên nhân gì mà sinh non. Ngoặt nổi mẹ chồng của chị ta và chồng lại không đưa người đi bệnh viện, chỉ kêu bà đỡ trong thôn qua đỡ đẻ. Bà đỡ qua xem thì nói là phải đi bệnh viện mới được nhưng hai người họ nhất định không chịu, đến bây giờ đã qua năm sáu giờ đồng hồ rồi.
Thôn trưởng qua gõ cửa xin giúp đỡ vì bác biết Tô Mãn có bằng dược sĩ, hi vọng cô có thể cứu con gái và cháu ngoại của bác. Tô Mãn nghe có liên quan đến mạng người thì không chối từ. Chạy vào phòng lấy những dụng cụ y tế và thuốc từ trong không gian mang ra, tiếp theo khoác thật dày áo bông đi theo vợ chồng thôn trưởng.
Chu Bắc Sơn cũng rất lo lắng vợ nhưng phải ở nhà chăm hai con. Hai vợ chồng đều đi thì người khác sẽ nghĩ bọn họ đặt hai đứa bé ở nhà, như vậy không thể nào nói nổi. Cũng may anh có thể thông qua không gian để biết tình hình của Tô Mãn nên cũng đỡ sốt ruột phần nào.
Tô Mãn nghĩ qua chuyện này vợ chồng thôn trưởng sẽ không để con gái ở nhà đó chịu khổ nữa nên cô dặn hai vợ chồng mang bình nước có nắp đậy và một chiếc chăn bông thật dày theo, nếu có găng tay vớ chân cũng mang theo. Hai vợ chồng thôn trưởng không hiểu nhưng vẫn nghe lời.
Lần này đi có thêm hai mươi người đàn ông và mười người phụ nữ, thôn trưởng khôn khéo, ông chọn đàn ông thì chọn lớn lên cao to lực lưỡng, còn phụ nữ thì chọn nhanh mồm dẻo miệng. Trương Lâm thị cũng nằm trong danh sách. Trước khi đi cô mang Trương Cảnh qua nhà hàng xóm gửi nhờ. Hàng xóm cũng không từ chối.
Nhìn trận thế Tô Mãn mới biết Chu gia thôn đoàn kết đến cỡ nào, dù nửa đêm bị kêu lên trong trời đông gia lạnh, phần lớn người nghe nguyên do đều nhanh chóng mặc thêm áo khoác, vác gậy gộc ra cửa.
Đường đi tối tăm, Tô Mãn cống hiến ra một chiếc đèn pin, ai cũng biết Tô Mãn ở thành phố về nên chỉ kinh ngạc cảm thán, cũng chưa quá mức chú ý.
Chu gia thôn có hai chiếc xe bò, thêm em vợ của thôn trưởng đánh một chiếc qua, tổng cộng ba chiếc ngồi đầy người nhanh chóng xuất phát.
Phải mất hơn ba tiếng mới đến nơi. Lúc này đã là bốn giờ sáng, Điền gia đèn đuốc sáng trưng, Điền Hà thị lớn giọng quát mắng.
Thôn trưởng một chân đá bay cửa nhà họ Điền, những người khác nhanh chóng xông vào phòng khống chế Điền Hà thị, chồng của bà ta Điền Đại Đản, con lớn Điền Đại Tráng, con dâu Điền Trần thị và con thứ hai Điền Nhị tráng.
Vén rèm xông vào phòng, lúc này bà đỡ đã đi về, chỉ thấy dưới đất phô một lớp mỏng manh rơm rạ, Chu Nhã đang nằm mê man, từ hạ thân chảy ra thật nhiều máu, hít vài thì ít mà thở ra thì nhiều.