Chương 4: Anh Cũng Là Kỹ Sư?

nhóm dịch: bánh bao

***

Nhà máy cơ khí thành phố Bắc Kinh, văn phòng công nhân.

Hai bên bàn hội nghị hình chữ nhật, mấy người trẻ tuổi mặc công trang màu lam, cuối bàn hội nghị là một người đàn ông trung niên đeo kính, mặc quần áo trung sơn màu xám, ngực cài một cây bút, khí chất nhã nhặn, vẻ mặt nghiêm túc.

“Tiền tổng công, nếu dựa theo ngài nói, thì lần này chúng tôi đều đã cân nhắc kỹ lưỡng mọi phương diện, động cơ lại chỉ duy trì hoạt động bình thường được hai ngày, như vậy căn bản không có khả năng dùng trên máy móc, chứ đừng nói là dùng cho xe hơi, ngài nói tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”

Người trẻ tuổi cầm đầu không giải thích được, mọi người cau mày, nhao nhao nhìn về phía Tiền tổng công.

Tiền tổng công suy nghĩ nửa ngày, kỹ thuật mà chú ấy biết về phương diện này cũng chỉ đến vậy thôi, vấn đề cụ thể xảy ra ở chỗ nào đúng là khó nói.

“Hàn Thượng, cậu nghĩ sao?” Tiền tổng công nhìn về phía người trẻ tuổi dáng người cao lớn bên tay phải.

Hàn Thượng đang cúi đầu viết cái gì đó trên sổ ghi chép, sống lưng thẳng tắp, anh ngồi ở đó dường như cao hơn người khác một cái đầu, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu, thì chúng ta có thể lần lượt đi loại trừ.”

“Tổ máy, cơ chế liên kết tay cầm, cơ chế phân phối khí, hệ thống cung cấp nhiên liệu, hệ thống đánh lửa, hệ thống làm mát, hệ thống bôi trơn và hệ thống khởi động, trong đó, tôi cảm thấy hệ thống làm mát không hoàn hảo, có thể sắp xếp một số thử nghiệm trong lĩnh vực này.”

Tiền tổng công gật đầu, đây quả thật là điểm lúc trước không quá chú ý.



“Bên cậu ra bản vẽ trước, sau đó chúng ta sẽ nghiên cứu.”

Hàn Thượng gật đầu, mọi người anh một câu tôi một câu, thảo luận làm thế nào để cải thiện bản vẽ này.

***

Trấn nhỏ Giang Nam, tường cao ngõ hẻm sâu, không gian bức bách khiến cho người đi trong đó luôn không tự chủ được bước nhanh hơn.

Phiến đá xanh ướt sũng truyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn, con trai lớn của chú Hai là Tô Bỉnh Thụy vội vàng vọt vào sân.

“Mẹ, không tốt rồi!”

“Chuyện gì mà hoảng hốt thế hả, đã lớn rồi mà còn không thể bớt bộp chộp à.”

Lý Thúy Hoàn còn tưởng cậu ta lại ở bên ngoài gây họa, đang chuẩn bị hỏi tội, thì chợt nghe Tô Bỉnh Thụy nói: “Trong nhà khách chỗ thành phố có hai người tới đây, nghe nói là đặc biệt tới đây phát lương hưu của bác, hơn nữa còn đến từ thành phố Kinh, chị của Nhị Mao làm việc ở nhà khách nghe thấy thế.”

Lý Thúy Hoàn kinh hãi nói: “Thật sao?”

“Thật mà mẹ, buổi chiều không có xe đưa đón, nghe nói chuẩn bị nghỉ một đêm ở thành phố, sáng sớm ngày mai tới đây, Nhị Mao vừa khéo đang trong thành phố, cho nên đã trở về nói cho con biết.”

“Có nghe được là gửi xuống bao nhiêu lương hưu không?”