Chương 2: Cô Là Kỹ Sư Ô Tô!

nhóm dịch: bánh bao

Hai cặp chú dì đã lâu không lộ diện lấy danh tiếng chăm sóc cháu gái, mỗi ngày ân cần hỏi han quan tâm không thôi, thời gian này lại muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Du, mục đích đơn giản là gả cô ra ngoài, chiếm lấy nhà cửa và chút trang sức mà bà Tô để lại.

Không ai biết Tô Du lúc này đã không còn là cô gái cô đơn không nơi nương tựa kia nữa.

Tô Du hiện giờ là một kỹ sư ô tô, chủ yếu nghiên cứu xe điện năng lượng mới, buổi tối tăng ca không chịu nổi nằm sấp trên bàn làm việc ngủ thϊếp đi, sau đó cảm thấy hơi kỳ lạ, lúc đó xung quanh đã thay đổi thành thời không nơi đây.

Lúc mới đến, châm lửa nấu cơm đều khó khăn, cũng may thích ứng một thời gian, dần dần cô cũng thích ứng với thói quen sinh hoạt nơi này.

“Tiểu Du có nhà không?”

Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, nghe âm thanh liền biết là ai, Tô Du nhíu mày, khép sách lại.

“Không có nhà.”

Lý Thúy Hoàn cũng không thèm để ý, còn cười nói: “Đứa nhỏ này, ở nhà một mình không buồn chán sao, rảnh rỗi không có việc gì có thể bảo Tiểu Liễu sang đây chơi với cháu.”



Người tới chính là thím Hai của Tô Du, dáng vẻ tròn trịa ngọc nhuận, cả ngày cười ha hả, mở miệng là nịnh hót cực êm tai, chứ thực ra là người trong ngoài bất đồng.

Tô Du biết chỗ khó chơi của loại người này, cô nhìn chằm chằm vào thím ta, con ngươi như nước thu cũng dần chuyển sang sắc bén.

“Thím Hai tìm cháu có việc gì à?”

Lý Thúy Hoàn vội vàng không nhịn được hớn hở nói: “Tiểu Du, thím nói cho cháu biết, lần này thím Hai tìm cho cháu một gia đình tốt, thanh niên người ta làm việc ở trạm lương thực trên trấn, nghe nói trong nhà còn có thân thích làm quan trong thành phố, thím đã tìm người hỏi thăm rõ ràng rồi, nhân phẩm dáng vẻ đều hạng nhất.”

“Nghe thím không sai đâu, đi gặp người ta một lần, nếu thành thì nhanh chóng kết hôn, còn kéo dài nữa thật sự thành bà cô già luôn rồi.”

Lý Thúy Hoàn tận tình khuyên nhủ: “Thím vì tốt cho cháu thôi, ông bà nội cháu không còn, về sau chú Hai thím Hai chính là chỗ dựa của cháu, mặc kệ gả cho nhà ai, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa thì không ai dám bắt nạt.” Nói xong còn lấy khăn tay chấm chấm khóe mắt.

Đúng là biết diễn kịch thật.

Tô Du đối với loại người này từ trước đến nay kính nhi viễn chi, huống hồ trong lòng cô đã có tính toán, tạm thời chỉ cần giữ dây dưa với bọn họ là tốt rồi: “Để Thím Hai nhọc công rồi, chỉ là ông bà nội vừa mới đi không lâu, tạm thời cháu không có tâm tư suy nghĩ chuyện này, qua một thời gian nữa rồi tính sau.”