Một mảng mơ hồ, trong đầu mọi thứ đều rất lộn xộn, miên man thăng trầm không có cách nào lên bờ.
Lý Thập Di lúc tỉnh dậy cảm giác đầu tiên là đau đầu như búa bổ, cậu xoa xoa trán, mở mắt nhìn chiếc đèn chùm trên trần nhà, không gian và hoàn cảnh xa lạ khiến cậu nghĩ đến bản thân đã quay lại khoảng thời gian đen tối đó. Mỗi ngày mở mắt ra đều là những cảnh tượng khác nhau.
Căn phòng không quá sạch sẽ, ngăn nắp nhưng cũng không bừa bộn, chỉ là trên bàn học có rất nhiều sách vở, trong góc tường còn để bóng rổ, ván trượt. Nhìn sơ qua cũng có thể đoán được đây là phòng của một học sinh năng động đầy nhiệt huyết.
Cậu ngồi dậy, phát hiện mình đang mặc một bộ đồ ngủ không được vừa vặn lắm, hơi nhỏ khiến cậu có chút khó chịu, cậu mở nút áo ra để thoải mái hơn.
Cổ họng khô rát như chà qua giấy nhám, cậu không nhịn được ho khan vài tiếng, nhìn quanh căn phòng không thấy quần áo ở đâu.
Cậu đang định xuống giường thì có người đẩy cửa bước vào, là một thiếu niên có khuôn mặt non nớt, miệng chúm chím, lí nhí nói, "Ôi, anh dậy rồi sao? Khăn và bàn chải đánh răng mới em đã để sẵn cho anh rồi, anh nhanh tắm rửa rồi ra ăn sáng chứ không đồ ăn nguội mất."
Lý Thập Di cũng không thèm quan tâm đến lí do vì sao mình lại ở nhà một thằng nhóc xa lạ này, cậu chỉ khàn giọng, lãnh đạm hỏi: "Quần áo của tôi đâu?"
Bạch Dụ phát hiện ra người kia vẫn đang mặc bộ đồ ngủ của mình, vội vàng chạy ra sân thượng lấy quần áo phơi từ đêm qua ném cho Lý Thập Di, nói: "Đây, anh mau mặc vào đi!" Nói xong hắn lập tức chạy ra ngoài với vẻ mặt ngượng ngùng lúng túng.
Lý Thập Di mặc quần áo chỉnh tề mới đi ra khỏi phòng ngủ, trên bàn ăn chỉ có mỗi Bạch Dụ vừa nghe nhạc vừa ăn sáng, thỉnh thoảng lại ngâm nga vài câu.
Lý Thập Di nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm qua, đối với lòng tốt của người kia, cậu chỉ đơn giản nói "Cảm ơn", nhưng đối với việc cậu đã làm cái gì nói cái gì cũng không nhắc đến một lời.
Say rượu làm chuyện không phải phép, nhắc lại cũng chỉ thêm xấu hổ mà thôi.
Bạch Dụ cố gắng nuốt thức ăn trong miệng xuống, vung tay lên, hùng hổ nói: "Không có chi." Không có chút nổi giận nào đối với chuyện tối qua bị Lý Thập Di chọc tức mà chửi ầm lên.
Tửu lượng của Lý Thập Di không tốt cho lắm, đặc biệt ghét sự đυ.ng chạm của người khác, trừ khi là cậu tự nguyện còn không sẽ hung hăng kháng cự, đây là điều mà cậu không bao giờ chấp nhận được, cho nên cậu thường uống có chừng mực, nhưng hôm qua lại là một ngoại lệ.
Bạch Dụ bên cạnh đánh giá Lý Thập Di, thở phào nghĩ Lý Thập Di khi tỉnh táo vẫn rất bình thường.
Hắn đang định nói điều gì đó nhưng phát hiện đối phương muốn rời đi, ơ như vậy sao được!!
Bạch Dụ trợn mắt, không thể tin, nói: "Này! Anh cứ như vậy mà đi sao? Anh đứng lại đó!"
Lý Thập Di nghe thấy thì đứng lại, tay đã nắm chốt cửa cũng buông xuống nói, "Có chuyện gì vậy?" Cậu vừa nói vừa hơi nghiêng đầu, ý nói có gì thì nói nhanh đi.
Bạch Dụ đột nhiên quên mất mình định nói cái gì, hắn trợn tròn mắt, vội vàng nói: "Anh cứ thế rời đi à, có phải đã quên gì rồi không?"
Lý Thập Di lẳng lặng nhìn hắn, Bạch Dụ chỉ vào cậu, sau đó chỉ vào người hắn, nói, "Em đã chăm sóc anh cả đêm, anh cứ thế mà rời đi sao?"
Lý Thập Di không hiểu hắn muốn cái gì, cậu kiên nhẫn nói, "Tôi đã cảm ơn cậu rồi."
Rõ ràng là Bạch Dụ sẽ không để cậu đi chỉ vì một lời cảm ơn. Hắn cười ranh mãnh, nói: "Cảm ơn? Không, không, em không cần cái đó. Anh có biết tối qua anh khiến em lăn lộn vật vã suốt một đêm không hả? Tối qua anh say đến bất tỉnh nhân sự cho nên em đã rất vất vả lau người và thay đồ giúp anh đó, đã thế anh còn muốn ra tay đánh em, nếu không tin anh nhìn cánh tay của em mà xem." Bạch Dụ nói xong nhanh chóng xắn tay áo lên rồi đưa tay ra trước mặt cậu, như kiểu anh nhìn đi báo đáp ân tình của em thế nào đây.
Lý Thập Di nhìn vài vết đỏ ửng trên cánh tay trắng nõn kia, trong lòng có chút xấu hổ, nhưng sắc mặt vẫn không lộ ra cảm xúc gì, "...Vậy cậu muốn tôi phải làm gì?"
Bạch Dụ cười đến xán lạn nhưng vẫn cảm thấy có mùi âm mưu, Lý Thập Di nhíu mày, tự hỏi có phải là ảo giác của mình hay không.
"Em còn chưa nghĩ ra, trước tiên ngồi xuống ăn sáng với em đi. Mau lên!" Bạch Dụ thấy cậu vẫn không nhúc nhích nên lại gần kéo cậu ngồi xuống.
Lý Thập Di không còn cách nào khác đành ngồi xuống bàn ăn, Bạch Dụ bắt đầu nhiệt tình giới thiệu bữa sáng cho cậu, nhìn đống đồ ăn Trung Quốc và phương Tây trên bàn, Lý Thập Di có chút đau đầu, cậu không biết hiện tại là kiểu tình huống gì.
Bị ép phải nhét những món ăn với những cái tên đầy hoa mỹ vào bụng, Lý Thập Di có chút buồn bực, cảm giác đầy bụng khó chịu vô cùng. Bạch Dụ vỗ vỗ bụng thỏa mãn, nói "A, em rốt cuộc cũng no rồi." Sau cùng cũng không quên quan tâm cậu, "Thế nào? Anh ăn no chưa? Ăn cũng ngon lắm đúng không?"
Lý Thập Di bất lực, không ngờ thiếu niên trước mắt lại có sức ăn lớn hơn cậu nhiều đến vậy, ăn nhiều như thế cũng không thấy thừa chút mỡ nào.
Ăn xong bữa sáng, Bạch Dụ lại đưa Lý Thập Di vào phòng ngủ, chỉ vào đống sách vở trên bàn, tự tin nói: "Giúp em làm bài tập!"
Lý Thập Di kinh ngạc nhìn trên bàn, sau đó lại nhìn hắn. Bạch Dụ đột nhiên đỏ mặt, giọng điệu giả bộ hung dữ, "Nhìn cái gì mà nhìn, là bởi vì có quá nhiều bài tập. Giáo viên quả nhiên là sinh vật đáng ghét nhất..."
Lý Thập Di cười nhạt không nói gì. Cậu cầm bài tập lên xem xét, đó là dạng bài tập quen thuộc khiến cậu nhớ lại thời cấp 3 của mình.
Ngoại trừ nhàm chán ra thì cũng không có gì đặc biệt.
"Không nghĩ tới cậu đã là học sinh cấp 3 rồi đấy, thật sự không phải là học sinh cấp hai à?" Lý Thập Di nhìn vẻ non nớt của hắn, ai mà biết đối phương đang học cùng trường cấp 3 với cậu cơ chứ!
Nhưng cậu rõ ràng là giẫm phải vảy ngược của Bạch Dụ, nghe cậu nói vậy hắn dậm chân dậm cẳng, chỉ vào mũi mình nói: "Này, ý của anh là sao, nhìn em đây có chỗ nào không giống học sinh cấp 3 chứ? Còn một năm nữa là em sẽ triệt để bước vào hàng ngũ người, hơn nữa em cái gì cũng hiểu!" Bạch Dụ nặng nề phun ra hai chữ cuối cùng, như có ý muốn nhấn mạnh.
Lý Thập Di không ngờ hắn lại phản ứng dữ dội như vậy, nhất thời không có ý muốn trêu chọc hắn nên chỉ "Ồ" một tiếng.
Bạch Dụ bị phản ứng hờ hững của đối phương làm cho chán nản, xẹp miệng im lặng không nói lời nào.
Lý Thập Di nghĩ hiện tại cũng không có việc gì làm nên giúp hắn giải bài tập xem như gϊếŧ thời gian vậy.
Cậu ngồi giúp Bạch Dụ làm bài tập, Bạch Dụ cũng kéo ghế ngồi ngay bên cạnh, thỉnh thoảng hỏi Lý Thập Di vài câu, bầu không khí hòa hợp hiếm thấy.
Có một số vấn đề cả hai đưa ra ý kiến khác nhau, hai người cũng sẽ thảo luận rất quyết liệt, mặc dù hầu hết là Bạch Dụ kích động tranh cãi, còn Lý Thập Di vẻ mặt không mấy cảm xúc đáp lại.
Phòng ngủ rơi vào im lặng, hai người im lặng làm việc riêng. Bạch Dụ viết bài lúc mệt thì buông bút, lắc lắc đầu, ưỡn eo sau đó lại bất giác nhìn Lý Thập Di.
Người kia hơi cúi đầu, lưng thẳng tắp, trong tay cầm một cây bút màu lam sẫm, làm nổi bật bàn tay tinh xảo trắng như sứ khiến Bạch Dụ hận không thể xông lên liếʍ 2 cái, hắn chưa từng phát hiện hắn lại thuộc hệ cuồng tay.
Người đàn ông với đôi lông mày cụp xuống trông cực kỳ giống một bức tranh đầy màu sắc mà không cần điểm tô thêm bất cứ sắc màu nào, đẹp một cách rực rỡ mà không hề phô trương. Bạch Du không thể không nghĩ đến bức ảnh đó, giống như mang hai sắc thái hoàn toàn khác nhau, biểu cảm trong bức ảnh và con người thật bên ngoài này, đâu mới là con người thật của anh?
Bạch Dụ ngơ ngác nhìn cậu, trong đầu không biết đột nhiên nhớ tới cái gì, "Bùm" một tiếng như pháo hoa bắn lên trời.
Lý Thập Di ngẩng đầu thấy người kia đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt, trên mặt lại ửng hồng một cách khó hiểu nên không nhịn được hỏi: "Làm sao vậy?"
Bạch Dụ hoàn hồn lại, hắn lúng túng ho khan một tiếng rồi vội vàng quay mặt đi, ra vẻ cười haha nói, "Không, không có gì, em đang nghĩ về câu hỏi bài tập thôi ấy mà." Ngoài mặt thì nói như vậy nhưng đang chửi thầm trong lòng, chẳng hiểu sao bản thân lại ngẩn ngơ ngắm nhìn một người con trai khác như vậy, nghĩ tới tự cảm thấy xấu hổ quá đi mất. Hắn tự an ủi bản thân là ai cũng yêu thích cái đẹp thôi, bản thân cũng là một người bình thường thưởng thức một chút thì có làm sao.
"Không sao đâu, đừng suy nghĩ lung tung, chăm chỉ học hành, đừng để sau này phải hối hận." Lý Thập Di nhàn nhạt khuyên bảo, trong lòng cậu vẫn có ấn tượng tốt với tên nhóc xa lạ này. Đối phương tương đối thông minh nhưng lại không nghiêm túc trong việc học tập nên điểm số không thật sự xuất sắc.
"Em biết rồi." Bạch Dụ miễn cưỡng đáp, đương nhiên hắn biết bản thân phải học hành chăm chỉ, chẳng qua hắn bị quá nhiều thứ làm phân tán đầu óc mà thôi, hắn ngoài miệng phàn nàn: "Tại sao anh lại giống mẹ em vậy chứ."
Lý Thập Di không biết bản thân bị làm sao mà đủ kiên nhẫn đi dạy dỗ một tên nhóc như thế này, có lẽ là bởi vì đối phương đã chiếu cố chăm sóc mình suốt một đêm. Cậu cũng không phải là người không biết cảm kích nhưng phần lớn là vì cậu lười biểu hiện ra bên ngoài.
Một lát sau, Bạch Dụ chống cằm hỏi: "Đại học T có tốt không? Em rất muốn đỗ vào đó."
"Cũng tốt, nhưng với thành tích hiện tại của cậu thì đừng mơ tưởng đến việc đỗ vào đó."
Bạch Dụ trừng mắt nói: "Anh không thể động viên em là nếu em học hành chăm chỉ thì sẽ có hội vào học trong đại học T sao?"
Lý Thập Di gõ vào đầu hắn, "Đừng có mơ, việc của cậu bây giờ là nên làm tốt bài tập."
Cậu chợt nhớ tới lý do tại sao thời điểm đó lại chọn đại học T dường như là vì người kia. Lúc người kia rời đi đã nói muốn đến thành phố T học, khi ấy cậu đã luôn ghi nhớ trong lòng.
Bạch Dụ kêu lên một tiếng, trong lòng đột nhiên có ý nghĩ kiên định hơn.
Hai người hợp lực giải quyết gần hết đống bài tập của Bạch Dụ. Xong mọi thứ, Lý Thập Di chuẩn bị rời đi, lúc này Bạch Dụ thoải mái để người đi, chỉ để lại thông tin liên lạc, về phần hắn đang suy nghĩ gì thì không ai biết được.
Về đến nhà, Lý Thập Di đang định dùng chìa khoá mở cửa thì nhìn thấy một bóng đen đang ngồi xổm ở cửa.
Nhìn thấy người trở về, bóng người lập tức đứng dậy xông tới trước mặt lấy lòng cậu, "Tiểu Di..."
Là Trương Du.
Lý Thập Di lạnh lùng phớt lờ y, thật sự coi y như người xa lạ chưa từng gặp, cậu bước vào nhà trực tiếp đóng sầm cửa lại.
Bỏ mặc Trương Du giơ cánh tay, ngơ ngác trơ trọi đứng ngoài cửa.
Lý Thập Di ngã xuống giường, thân thể mệt mỏi, thậm chí trong lòng cũng cảm thấy bất lực, căn phòng im lặng trở thành điểm dừng trong tâm trí cậu, nằm trên chiếc giường mềm mại khiến cậu bất giác cuộn mình chìm vào giấc ngủ.
Tác giả muốn nói: Bổ sung thêm một chút, trước đây công vì Tư Phương Đình thi đại học T, Tư gia cũng là ở thành phố này.