Khi Già Lâu La đứng đối diện Chu Huy, giống như một con sói trẻ tuổi muốn khiêu chiến thủ lĩnh.
Già Lâu La nghĩ cả đời mình chưa từng làm chuyện gì xấu, tại sao lại có một thằng anh như thế này, thật sự làm người ta không tài nào hiểu nổi.
Nhưng hắn tu Phật đã lâu, còn rất tin vào nhân quả. Nghĩ lại cả đời mình chưa từng tạo nghiệp, có lẽ kiếp trước gϊếŧ cả nhà Ma Ha thiếu hắn năm trăm vạn, kiếp này mới chịu số làm anh em ruột.
Trên đầu Già Lâu La là một con rắn biển bị dọa sợ cứng ngắc, hắn đứng lên rời khỏi huyết hải, thông qua vách ngăn không gian đi tới một chỗ nối liền huyết hải và A Tu La đạo. Diêm ma cung nằm giữa hai núi Thiết Luân, đường đến uốn lượn, khoảng cách rất xa, không nhìn thấy điểm cuối.
Hắn cầm con rắn thả về huyết hải, hóa thành Đại Bàng Kim Sí Điểu, dưới sự soi mói của vô số ma vật bay qua biển rộng và đường núi, đáp lêи đỉиɦ tháp của ma cung, tìm một chỗ trống hóa thành thân người ngồi xuống.
Già Lâu La từ nhỏ đã sống trên cao nguyên núi tuyết, là con của thần nên rất khó thích ứng với hoàn cảnh của tứ ác đạo, trong không khí không có nơi nào không ngửi thấy mùi máu tanh khiến hắn bị nghẹt mũi, đêm không ngủ được, cả rắn trong huyết hải cũng nuốt không trôi. Khi Phượng Hoàng tới ma giới gặp Già Lâu La, đã đề nghị hắn quay lại núi tuyết, nhưng hắn không chịu đi.
Hắn cũng không biết tại sao mình ở lại chỗ này. Gia đình mỗi người một nơi đã lâu, hắn có chút không muốn đi.
"Mẹ?" Già Lâu La xoay đầu lại.
Sở Hà bước lên lá ngói bằng đá mặt trăng, tiếng chân đạp lên nghe kẽo kẹt, đi tới trước mặt Già Lâu La, xoa mái tóc rối của hắn.
"Anh con đâu?"
"Đang ở huyết hải, lúc nãy A Tu La vương muốn tăng tỷ số lệ quỷ nên đi lên nhân giới, lúc đi qua huyết hải thì bị hắn đi theo góp vui." Già Lâu La dừng một chút, "Cũng không nhất định là đi ăn... thịt người."
Sở Hà thở dài, ngồi xuống bên cạnh đứa con thứ hai, nhìn về bầu trời phía xa.
Già Lâu La nhịn không được thấp giọng nói, "Tóc của Ma Ha đã bạc trắng, ăn thịt người là chắc để trì hoãn tình trạng thiên nhân ngũ suy. Thật ra trong thời gian này hắn đã tém tém lắm rồi, chỉ nhặt mấy đồ còn dư của đám A Tu La thôi, hắn cũng biết nếu tiếp tục ăn như thế, sẽ bị sét đánh nhanh thôi..."
Sở Hà lấy từ trong túi quần ra một cái bọc giấy, bên trong là một nhúm cỏ khô màu đỏ hồng. Hắn chia một nửa cho Già Lâu La, còn một nửa bỏ vào miệng nhai.
"Đây là gì vậy mẹ?" Già Lâu La hiếu kỳ hỏi.
"Thuốc lá của ma giới, để nâng cao tinh thần."
Già Lâu La nếm thử, lúc bỏ vào miệng nhai thì đắng, nhưng nhai chừng mười cái thì bắt đầu cảm nhận được vị ngọt lan tỏa trong khoang miệng.
Lúc ở Nepal hắn đã từng thử nhiều loại thuốc lá, lúc bắt đầu nhai cũng không khó nuốt như vậy, nhưng vị phía sau cũng không đậm đà, hơn nữa quả thật giúp thanh tỉnh đầu óc, cảm giác mệt mỏi do mấy ngày không ngủ cũng giảm đi ít nhiều.
"Ta sẽ cho Ma Ha thần cách." Sở Hà nói, "Nhưng không phải bây giờ."
Già Lâu La nhịn không được hỏi, "Vậy thì chừng nào?"
Sở Hà nặng nề nhìn hắn.
Đây là một chuyện rất kì lạ, ngũ quan của Ma Ha tương tự với Phượng Hoàng, chỉ là có nét sắc bén hơn một chút, khóe mắt lúc nào cũng hiện lên vẻ lạnh lùng và xảo quyệt, có lúc sẽ khiến người ta liên tưởng tới rắn — Chính là loại xinh đẹp, tà ác, tựa như lúc nào cũng có thể từ phía sau lưng cắn một phát chí mạng.
Còn ở Phượng Hoàng chính là trong sự dịu dàng có một chút uy nghi, mặt mày thanh tú, cao quý không thể xâm phạm.
Lấy chiến công xưng minh vương cùng với vừa ra đời đã công đức viên mãn, thật sự có thể tạo thành sự khác biệt lớn như vậy ư? Già Lâu La không khỏi âm thầm lẩm bẩm trong lòng, tưởng tượng hình ảnh Khổng Tước minh vương mặc áo cà sa ngồi trên tòa sen, trong đầu hiện lên đầu tiên là cảnh Ma Ha tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy khắp núi, trong nháy mắt suy nghĩ gì cũng mất sạch.
"Công đức của con còn bao nhiêu?" Sở Hà không trả lời câu hỏi của Già Lâu La, hỏi ngược lại.
"Cũng không còn... bao nhiêu." Già Lâu La suy nghĩ, "Cũng ít ai cúng cho con mà."
"Ta cũng vậy, nhưng Ma Ha gần như chưa từng trả một lần, nó ít nhất phải quỳ trước Phật tụng kinh một ngàn năm mới có thể trả được khoản nợ công đức hiện tại. Nếu như bây giờ trở về thần vị ngay, số nhang đèn nó nhận lại càng tăng lên, mà còn không thay đổi thói quen ăn thịt người, rất nhanh sẽ bị sét đánh lần hai."
Trong lòng Già Lâu La nghĩ Ma Ha ăn thịt người là bẩm sinh, gần như không thể sửa đổi — Cách tốt nhất với Ma Ha là để hắn tiếp tục ở lại địa ngục, tùy tiện lăn qua lăn lại trong huyết hải, đừng tới nhân giới là tốt nhất.
"Chờ đã, mẹ." Già Lâu La đột nhiên phản ứng kịp, "Ý của mẹ là trước tiên ép Ma Ha trả hết công đức, sau đó lấy ma tôn..."
Sở Hà giơ ngón trỏ lên, khiến Già Lâu La lập tức im bặt.
"Diêm ma cung là thức thứ tám của Phạn La." Sở Hà nói, "Đừng nói lung tung."
Già Lâu La gật đầu, nhíu mày, trong lòng nghĩ nếu là như vậy, lẽ nào mẹ muốn để Ma Ha ở lại địa ngục một ngàn năm rồi mới gϊếŧ ma tôn, sau đó mới quay về nhân giới đoàn tụ với ba?
Vậy thì thảm quá rồi, ba chắc chắn sẽ ném bom san bằng địa ngục, rồi bóp chết Ma Ha luôn.
"Không cần lâu như vậy." Sở Hà giống như nhìn thấu tâm tư của Già Lâu La, đôi mắt sáng sủa mà thâm thúy, "Bảy ngày nữa Phạn La sẽ tới nhân giới thả tử khí, ta cũng đi theo..."
Già Lâu La ý thức được cái gì, con ngươi mở lớn.
Sở Hà không giải thích thêm, chỉ để hai tay lên vai Già Lâu La, cẩn thận nhìn hắn. Qua nhiều năm như vậy đây vẫn là lần đầu tiên nghiêm túc, trịnh trọng, một chỗ cũng không muốn buông tha như thế quan sát con mình, đứa bé ngày nào giờ đã thành chàng trai anh tuấn trưởng thành.
Con cái rồi sẽ lớn, hắn nghĩ.
Mặc kệ cần bao nhiêu thời gian để lớn, với cha mẹ đều giống như chỉ thổi phù một cái đã trưởng thành rồi.
Bây giờ nhớ lại lúc vừa sinh, Sở Hà hận không thể suốt ngày giữ con ở cạnh mình, cái kiểu tình yêu thương trìu mến cuồng nhiệt bất thường này, hình như chìm sâu trong cuộc sống gia đình mấy ngàn năm qua, đồng thời cũng biến thành tình thương nhẹ nhàng hơn. Hắn vẫn tình nguyện hy sinh vì con mình, nhưng kiểu cực đoan mặc kệ mọi thứ, hình như đã là chuyện của đời trước.
Hắn rốt cuộc nhận ra, tụi nhỏ sẽ có con đường của riêng mình, có lẽ mạng của tụi nhỏ đã định trước sẽ gặp người mình thương ở một khúc ngoặt nào đó trong cuộc đời, đang chờ đợi chúng. Mà làm cha mẹ, hắn đã cho tụi nhỏ cả cuộc đời, ở phương xa cũng có người đang chờ hắn.
"Mẹ đang suy nghĩ gì vậy?" Già Lâu La vô thức hỏi.
"Không có gì." Sở Hà mỉm cười, thuận lợi vỗ vỗ lên mái tóc dựng thẳng của hắn, xúc cảm thấy rất giống sờ tóc Chu Huy khi xịt keo.
Mỗi buổi sáng, Chu Huy phải lăn qua lăn lại trước gương cả buổi mới tạo kiểu xong, mà con của hắn trời sinh đã có mái tóc như thế này.
Già Lâu La còn muốn hỏi, nhưng ngay sau đó Sở Hà lại vỗ vỗ lên đầu hắn, đứng dậy nói, "Trở về nhân giới đi, đừng tới núi tuyết Tây Tạng, tới Bắc Kinh tìm ba của con."
"Dạ?"
"Phạn La có thể tự do đi lại trong sáu đạo, không phải chỉ dựa vào thần cách của A Tu La vương của tứ ác đạo, mà còn phải ăn mòn kết giới không gian, nói cách khác chỉ cần trong phạm vi kết giới của hắn, mới có thể xuyên qua dễ dàng." Trong mắt Sở Hà lóe lên vẻ buồn cười, "Ba của con lúc đối diện ma tôn thì kiêu căng khỏi tả, la lối phong ấn ma tôn để ứng phó với thiên đạo thôi, cho tới bây giờ cũng chưa từng cẩn thận nghĩ cách giải quyết năng lực tùy ý xuyên qua sáu đạo của Phạn La... Ta đã sớm khuyên hắn nghiên cứu thêm lý thuyết về ma cấm, nhưng hắn mãi không chịu nghe."
Già Lâu La tựa như hiểu ra chút gì, thì thấy Sở Hà đạp lên mái ngói bằng đá mặt trăng, dưới chân vang lên tiếng kẽo kẹt, bỏ đi.
"Mẹ chờ đã!" Già Lâu La đột nhiên tiến tới hai bước, "Nhưng mẹ không còn nguyên thân, Ma Ha thì bị thiên nhân ngũ suy, con phải ở lại giúp mẹ —"
"Không." Sở Hà ôn hòa nói, "Về đi, con đã làm quá nhiều cho anh con rồi, mà vấn đề của cha mẹ thì là của cha mẹ, đôi lúc cũng phải tin vào khả năng của người lớn."
Không biết Sở Hà làm sao bắt chuyện với ma tôn, có lẽ hắn không nói gì, chỉ là ma tôn không muốn để một kẻ mang gương mặt giống hệt kẻ thù ở lại địa ngục quá lâu; nói chung khi Già Lâu La rời khỏi tứ ác đạo, không hề gặp bất kì trở ngại nào, thậm chí cả Ma Ha cũng chưa từng ló đầu lên.
Đây cũng là bình thường, Ma Ha mỗi ngày đều dồn tinh lực vào chuyện lăn qua lăn lại trong huyết hải, trì hoãn tốc độ suy nhược, Già Lâu La nghi ngờ chắc cũng phải mất ba ngày Ma Ha mới biết chuyện mình biến mất.
Bắc Kinh, trên chuyến xe đường dài.
Già Lâu La xuống xe, lúc đi xuống hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trên lưng mang balo du lịch cũ, mặc áo hoodie màu xám, quần jean ôm sát đôi chân rắn chắc, trên mặt ngoại trừ cặp mắt, còn lại đều bị miếng vải màu vàng che đi, tay đeo bao tay bằng da.
Cách ăn mặc như thế này trông như một tên nông dân quái dị, lại có một chút giống phần tử khủng bố chuẩn bị đánh bom nhà ga, dọc đường đi đều có người quay lại nhìn hắn, hắn lại như chẳng hề nhận ra.
"Nè, cậu kia đứng lại!" Hai cảnh sát tuần tra phát hiện, lập tức ngăn cản Già Lâu La, một trái một phải kè hai bên, nhìn hắn, "Từ đâu tới, mặt bị cái gì? Có chứng minh không?"
Mấy người xung quanh đều quay đầu lại nhìn, Già Lâu La ngẩn người, cởi balo xuống tìm chứng minh thư.
Tìm cả buổi cũng không thấy, Sở Hà giúp hắn làm một cái thẻ giả cùng với tiền mặt, bị hắn nhét vào trong balo lẫn lộn với nhau, bây giờ trong balo trống rỗng, mà ở dưới đáy thì có một vết rách.
Già Lâu La: "..."
Già Lâu La từ lúc sinh ra chưa từng trải nghiệm bị trộm, không nghĩ năm nay Đại Bàng Kim Sí Điểu lại bị trộm, đứng yên tại chỗ mờ mịt.
Hai cảnh sát nhìn nhau, giọng nói nghiêm túc hơn mấy phần, "Nhóc con, cậu tên gì?"
"... Già Lâu La."
Cảnh sát trong lòng nghĩ là dân tộc thiểu số à, đây là kiểu tên gì, "Mặt bị cái gì?"
"Sợ ánh sáng."
Sợ ánh sáng là sao, có thể tìm cớ nào thực tế hơn không! Cảnh sát bên trái bắt đầu ngoắc tiếp viện ở phía sau, người còn lại dùng ánh mắt không hề che giấu, cảnh giác quan sát Già Lâu La, "Nhóc con, từ đâu tới?"
Già Lâu La cũng rất thẳng thắn, "Từ Tây Tạng tới, đi tìm ba."
"Ba của cậu là ai, ở đơn vị nào?"
Đây là cọng rơm cuối cùng để bắt.
Già Lâu La nói, "Bộ quốc an."
Năm phút sau, Già Lâu La bị áp lên xe cảnh sát, còi hụ inh ỏi đưa đi.
Đồn công an.
Già Lâu La ngồi yên trên ghế, hai cảnh sát ngồi ở đối diện, dùng ánh mắt đề phòng quan sát hắn, trên bàn để balo được mở rộng.
Trong balo có gì đều bị lấy ra — Kinh thư, kinh thư, kinh thư và một sợi Phật châu bằng trầm hương.
"Thằng nhóc này không phải lấy di vật của Phật giáo để đầu cơ trục lợi chứ." Cảnh sát hỏi.
Ngoài cửa vang lên tiếng của một người:
"Con trai của chủ nhiệm chúng ta, chịu ảnh hưởng từ gia đình quá nặng mà tới Tây Tạng học Phật... Sinh đứa thứ hai ra một cách vô trách nhiệm, cha mẹ bất công coi trọng đứa đầu hơn... Không không không, bọn họ sẽ không sinh đứa thứ ba, lỡ lại ra con trai nữa chắc chủ nhiệm nhảy sông tự tử luôn quá? Dạo này nhà cửa ở Bắc Kinh đắt lắm, đi đầu kiếm tiền mua nhà cưới vợ cho tụi nó!"
Phó sở trưởng để hai người mặc đồ đen đi vào, đồng tình nói, "Đúng rồi, không có khả năng nuôi thì đừng ráng đẻ hai đứa, không biết nuôi thì đừng đẻ."
Già Lâu La: "...?"
"Hai vị đồng chí này là người của sở nghiên cứu tôn giáo Bắc đại, ba của thằng nhóc này phái người tới bảo lãnh người." Phó sở trưởng chỉ vào hai người đàn ông giới thiệu, cảnh sát đứng dậy chào hỏi, một người mặc áo đen lấy gói thuốc lá ra, là loại Tiểu Hùng Miêu bản đặc biệt, "Xin lỗi xin lỗi, đã gây phiền phức cho mọi người, đứa nhỏ này chúng tôi sẽ đưa đi..."
Hai bên đều khách sáo từ chối, một bên nói không cần, một bên cứ đưa, sau mấy lần từ chối, cảnh sát cũng thỏa ý nhận hai gói thuốc, hai người đàn ông xoay đầu nhìn Già Lâu La, thấy hắn dùng băng vải che mặt, khóe miệng giật giật, "Thầy... thầy Chu để chúng tôi đến đón cậu, đang chờ ở bên ngoài."
Già Lâu La nheo mắt lại.
Dù gương mặt của hắn bị che, chỉ lộ ra đôi mắt, nhưng dựa vào thần thái vẫn có thể nhìn ra nét của Chu Huy. Nhất là phần lông mày và hốc mắt, cùng với ánh mắt sắc bén, càng giống như đúc từ một khuôn mà ra.
Hắn đứng lên, thu dọn đồ trên bàn, lúc vác balo lên lưng, cánh tay rắn chắc hiện ra rất rõ ràng.
Hai tổ viên nhìn cách ăn mặc trùm kín và balo cũ của Già Lâu La, trong lòng đều nghĩ bị cảnh sát cho là phần tử khủng bố bắt lại là may rồi, chứ mà ở Thiên An Môn, không bị cảnh sát còng tay đè xuống đất thì chặt đầu tui đi.
Già Lâu La rời khỏi đồn công an, thấy dưới cầu thang có chiếc Lexus màu bạc đang đậu, Chu Huy mặc áo da đeo kính đen, tựa trên cửa xe hút thuốc, thấy con trai liền vẫy tay gọi.
"Sao lại bị bắt?"
Già Lâu La đi xuống bậc thang, từng bước đến gần Chu Huy, thản nhiên nói, "Tiền với chứng minh thư bị trộm."
Hai cha con mấy trăm năm không gặp, tuy rằng Già Lâu La giấu mặt đi, nhưng cho dù là gương mặt, tóc, vóc người, đều y hệt ba của hắn. Nhất là cái cảm giác lúc không nói gì thì uyên đình nhạc trì(1), lúc ở trước quân địch thì đối chọi, càng làm cho người ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.
(1) Dùng để hình dung một quân đội ổn định không thể lay động, như nước dưới vực sâu, núi cao sừng sững. Sau này thường dùng để ví với một người kiên định bình tĩnh.Chu Huy còn rất trẻ, mà Già Lâu La thì chỉ trông cỡ 17-18 tuổi. Hai người đứng cạnh nhau không giống như cha con, mà giống như sói đầu đàn và cùng với con sói trẻ tuổi đang khiêu chiến giằng co mà thôi.
Hai tổ viên từ đằng sau đi ra, vô thức dừng bước.
Một lát sau, một trong hai người lên tiếng, "Tổ trưởng..."
Chu Huy đột nhiên nhe răng cười, gẩy rơi tàn thuốc đã bị đốt gần hết, ngậm điếu thuốc lên miệng, rút một điếu trong bao đưa cho Già Lâu La, "Nè?"
Già Lâu La nhận lấy, cũng không hút, "Con tới nói cho ba biết, mấy ngày nữa ma tôn sẽ đi xâm chiếm biên giới."
Chu Huy nói, "Ta biết."
"Còn có cách đối phó với khả năng xuyên qua sáu đạo của ma tôn do mẹ truyền lại."
Động tác Chu Huy khựng lại, chỉ thấy Già Lâu La cầm điếu thuốc ngửi một cái, có vẻ không mấy hứng thú, tiện tay ném vào cống nước gần đó.
"..." Chu Huy nhìn con mình từ trên xuống dưới, một lát lạnh lùng nói, "Lên xe rồi nói."
Già Lâu La từ lúc sinh ra tới giờ mới được ngồi xe hơi, sau khi lên xe, hắn cẩn thận quan sát bánh lái, chỗ ngồi, có vẻ hứng thú rất lớn.
Chu Huy thuận miệng hỏi vài câu về A Tu La đạo, Già Lâu La nói ra hết những chuyện quan trọng, cuối cùng nói, "Ma Ha đã xuất hiện triệu chứng ngũ suy, mẹ nói con đừng ở lại địa ngục, lên nhân giới tìm ba."
Chu Huy ừ một tiếng.
Già Lâu La không khỏi nghiêng đầu nhìn hắn.
"Sao vậy?" Chu Huy chậm rãi hỏi.
"... Con nghĩ ba sẽ hỏi mẹ ở Diêm ma cung như thế nào..."
Chu Huy xoay đầu nhìn con trai thứ, đôi mắt hẹp dài nheo lại.
Hốc mắt của hắn vốn rất sâu, mí mắt không rõ ràng, mâu quang có tính tập trung đặc trưng của cung thủ. Khi hắn nhìn chằm chằm thứ gì, đều có cảm giác như muốn xuyên qua.
"Ta và mẹ con như thế nào, cũng là chuyện giữa chúng ta, chuyện của cha mẹ chỉ có cha mẹ mới giải quyết được. Với lại có quan tâm cỡ nào thì cũng không thể thay đổi tình trạng hiện tại của Phượng Hoàng, cho nên con không cần nói với ta."
Chu Huy nói xong lại xoay đầu đi, dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại.
Già Lâu La ngơ ngắc nhìn ba mình, hoàn toàn không hiểu cái tâm trạng đối chọi gay gắt này là từ đâu ra, một lát sau hắn mờ mịt nhìn về phía trước, một lần nữa nổi lên xúc động xin ba tiền lộ phí, trở về Diêm ma cung đi theo mẹ.
Nhưng mà áp lực đè nén nhiều ngày mang ra xả lên người con trai, Chu Huy cũng rất nhanh nhận báo ứng.
— Già Lâu La sống hơn ngàn năm mới ngồi xe hơi lần đầu, vốn ngồi trên xe đi đường dài xóc nảy cũng không thoải mái, ở Bắc Kinh thì kẹt xe suốt, lúc đi lúc dừng, làm não của hắn muốn ngất đi.
Vất vả lắm chiếc xe mới về tới trước cửa đơn vị 547, Chu Huy xoặt mặt nhìn con trai, vừa định buông lời dạy dỗ, đột nhiên bị Già Lâu La vỗ vai, đau khổ gọi, "Ba..."
Chu Huy nghi hoặc khựng lại. Một giây tiếp theo Già Lâu La ói lên người hắn.
Hết chương 58.