Lịch sử đen tối của Chu Huy.
Lưu ly thiên, Bích Hải Vân Quang cung.
Phượng Hoàng đẩy cánh cửa cao vạn trượng, vượt qua cánh cửa khảm ngọc lưu kim, trước mặt là đại đường rộng rãi được lót gạch bằng đồng, phía trước là tượng của các chư Phật, có cười có giận, thần thái không giống nhau, kim thân cao vυ"t tới tận trời.
Những bức tượng cao to hùng hậu phát sáng kim quang uy nghiêm, tựa như lúc nào cũng có thể đột nhiên xuất hiện, chỉ cần liếc mắt cũng khiến người ta sợ hãi, giống như chỉ cần không khuất phục quỳ xuống nghe theo, sau một giây sẽ bị Kim Cang hàng nộ đánh sấm sét, đánh đến thịt nát xương tan, máu chảy đầu rơi.
Phượng Hoàng xuyên qua đại đường làm người ta sợ hãi, đứng vững trước một tôn giả, thắp hương lễ bái, lui ra sau nửa bước.
Tôn giả như hiện ra giữa kim quang, trên hư không chậm rãi xuất hiện một tòa sen, bên trên là Bạt Đề tôn giả, tay chắp lại vô cùng uy nghiêm.
"Ngươi rốt cuộc đã tới, Phượng Hoàng minh vương." Tôn giả ngồi ngay ngắn, hơi cúi người thi lễ, "Ta nghĩ ngươi sẽ không bao giờ trở về thiên đạo, Chu Huy đang ở bên ngoài chờ ngươi?"
Ngài không gọi Chu Huy là "ma vật kia" mà gọi bằng tên, khiến đôi mắt Phượng Hoàng khẽ run, đáp lại, "Đúng vậy. Lần trước vì A Tu La vương vô lễ, làm con hiểu lầm ý chỉ của tôn giả..."
Bạt Đề tôn giả xua tay ý bảo không sao, "Cho nên điện hạ quay lại thiên đạo tìm ta, là vì phát hiện chỗ bất thường trên người mình?"
Phượng Hoàng im lặng chốc lát, tựa như có hơi khó mở miệng.
"Con gần đây thường xuyên nổi nóng, có khi hoàn toàn mất thần trí, có ngày còn muốn đẩy Chu Huy vào chỗ chết..."
Đó là một buổi tối trên chiếc giường hẹp, thần trí của Phượng Hoàng không rõ ràng, đột nhiên nổi lên một cơn tức giận mãnh liệt, trong nháy mắt hóa thành lửa chạy toàn thân, khiến hắn bỗng nhiên mở mắt.
Thật ra Phượng Hoàng có thể chịu đựng sự đau đớn rất giỏi, khi da thịt dính vào nhau, trong cơn lửa nóng có đau cỡ nào hắn cũng có thể im lặng chịu được, thậm chí cũng không hề phát ra tiếng. Mà một giây kia, bỗng nhiên bực tức phát lên thậm chí cả hắn cũng không chịu đựng nổi, giống như có ai khống chế cơ thể hắn, trong phút chốc đẩy Chu Huy.
Chu Huy không phản ứng kịp, lập tức nhào tới khàn giọng hỏi, "Đau hả? Có đau lắm không?"
Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Chu Huy, kiệt sức muốn nói gì đó, nhưng một giây sau mất đi ý thức.
Khi hắn khôi phục thần trí thì thấy giường mình lật tung, dưới đất hỗn độn, căn nhà gỗ bị phá hơn phân nửa. Mà trong tay hắn thì cầm đao, bị Chu Huy đè xuống đất nắm chặt tay, người đổ mồ hôi lạnh thấm ướt áo.
"Xảy... xảy ra chuyện gì?" Phượng Hoàng mờ mịt hỏi, sau đó phát hiện bụng Chu Huy có vết cào rất dài, sâu tới xương, thiếu chút nữa là bị moi nội tạng, máu lẫn thịt nát chảy đầy đất.
Phượng Hoàng bỗng nhiên ngồi bật dậy, "Chu Huy! Ngươi bị sao vậy?! Đây là có chuyện gì?!"
Chu Huy che vết thương, kéo hắn ôm vào lòng, run rẩy vỗ lên tấm lưng ướt mồ hôi, "Không sao, lúc nãy ngươi bị hôn mê... Không sao, không sao hết..."
Sau đó Phượng Hoàng mới biết, đêm hôm đó khi mất đi ý thức, hắn đột nhiên tấn công Chu Huy, chiêu thức hung ác, gương mặt đờ đẫn, giống như bị ai điều khiển, tất cả đều do hắn làm ra khi không có cảm giác gì.
Nếu Chu Huy phản ứng chậm một nhịp, bây giờ đã biến thành thi thể rồi.
Chu Huy dưỡng thương một thời gian, cũng không nói gì, mỗi ngày đều tìm cách chọc Phượng Hoàng trầm lắng cho hắn vui lên. Hắn giống như không để chuyện này trong lòng, mấy ngày sau cũng sửa lại căn nhà gỗ, từ trong rừng khiêng về mấy thanh gỗ lớn, cưa, chém, dựng nhà, lấy điểm này chứng minh cho Phượng Hoàng thấy vết thương của mình đã khỏi từ lâu rồi, không có vấn đề gì.
Khi hắn biểu hiện ra như vậy, trong nội tâm Phượng Hoàng tuy hoảng loạn, nhưng vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh.
Mãi cho đến khuya mấy hôm trước, chuyện như vậy lại xảy ra lần nữa.
Phượng Hoàng không nói chi tiết, cũng không nói chuyện mất thần trí sẽ xảy ra vào lúc nào. Bạt Đề tôn giả cũng không hỏi nhiều, trầm ngâm một lúc thì nói, "Lần trước ta truyền lời bảo ngươi quay lại thiên đạo, cũng là vì nhớ tới những chuyện liên quan... Nếu như ta đoán không sai, khi hồn phách của ngươi suy yếu đến một trình độ nhất định, thần trí có thể bị người khác điều khiển."
Tôn giả cũng không nói là ai, nhưng Phượng Hoàng trong nháy mắt liền hiểu, sắc mặt biến đổi, "Hắn muốn gϊếŧ Chu Huy?"
Bạt Đề tôn giả nhắm mắt không nói.
"Không, Thích Già nếu muốn gϊếŧ Chu Huy là dễ như trở bàn tay, tại sao lại muốn dùng cách này?!"
Trong đại điện rơi vào tĩnh lặng, Tôn Giả lặng lẽ một lát, muốn nói lại thôi.
"... Ta không biết." Ngài rốt cuộc cũng thừa nhận, "Ta tu Phật vạn năm, hiểu thấu Phật tâm, nhưng từ lần trước khi Phật tổ mang ngươi về tam thập tam thiên từ núi Bất Chu, ta càng nhận ra, Phật tổ hình như không còn giống người ta từng biết..."
Tôn giả dừng một chút, nói, "Nhất là... những chuyện liên quan đến điện hạ ngươi."
Phượng Hoàng hơi giật mình.
Khói nhang trong đại điện lượn lờ, giống như mây khói vô hình. Phật đường ở thiên đạo vẫn luôn là cung vàng điện ngọc lộng lẫy nguy nga, bạch sơn hắc thủy của tứ ác đạo căn bản không thể so sánh, căn nhà gỗ của Chu Huy ở núi Bất Chu, đem ra so sánh với bảo tháp trang nghiêm phú quý này, có là nhà xí cũng không có tư cách.
Song, khi Phượng Hoàng đứng ở Phật đường bao trùm bởi tượng Phật vàng ròng, quanh thân lượn lờ khói nhang trân quý, lại cảm giác rét run toàn thân.
"Thứ cho ta nói thẳng." Tôn giả ôn hòa nói, "Điện hạ động lòng phàm, chân ái còn là ma ở địa ngục, có lẽ vì hắn tự do ở bên ngoài nhân quả, nên định trước có duyên với mạng của ngươi?"
Một giây kia, xuất hiện trước mắt Phượng Hoàng không phải thần điện trên đỉnh núi quanh năm phủ tuyết, mà là mảnh đất hoang vắng ở núi Bất Chu, căn nhà gỗ nhỏ, trước sân là vườn hoa Tu La, cùng với cái ôm chân thành lửa nóng mà đau nhức.
"... Con không biết." Phượng Hoàng lẩm bẩm, "Con vẫn... không biết."
Tôn giả nhìn Phượng Hoàng dưới đất. Có là người đạt đại trí tuệ, đại viên mãn, trong mắt vẫn sẽ mang đầy từ bi, thế nhưng thời khắc này, cả ngài cũng mê man chẳng thua gì Phượng Hoàng.
"Điện hạ, nếu ngươi kiên trì ở lại địa ngục có thể tạo ra hậu quả không thể đoán được, nếu ngươi lại bị khống chế, rất có thể sẽ chính tay ngươi gϊếŧ chết Chu Huy; mà nếu Chu Huy làm ngươi bị thương, sẽ lập tức bị trời phạt đánh thành tro bụi." Tôn giả thở dài nói, "Kế duy nhất bây giờ, có thể tạm thời quay về núi Tu Di dẹp phong ba, sau này nếu không tìm được cách giải quyết, ngươi có thể che sáu giác quan, cắt đứt hồn phách, cũng có thể ngăn chặn bị khống chế... Ngươi thấy thế nào?"
Phượng Hoàng ngơ ngác một hồi, trong lòng trống rỗng.
Một lát sau hắn nhẹ giọng nói, "Để con suy nghĩ."
.
Bên ngoài Bích Hải Vân Quang cung, trên đài cao chín trượng.
Chu Huy ngồi trên bậc thang bạch ngọc, một tay đỡ trán, một tay chống đao, không yên lòng nhìn biển mây dưới chân.
Tuyết Sơn thần nữ tóc trắng mặc áo gấm từ dưới bậc thang đi lên, lúc bước ngang qua Chu Huy thì hơi dừng lại, con ngươi khẽ động, cười hỏi, "Đang chờ Phượng Hoàng minh vương?"
Chu Huy nhận ra nàng là cô gái cũng đứng trên lâu thành ở chiến trường hôm đó, cũng biết nàng có hôn ước với Phượng Hoàng, mí mắt lười biếng nhướng lên, "Có chuyện gì?"
"Không có gì, thì ra ma địa ngục có hình dáng như thế này." Tuyết Sơn thần nữ liếc mắt, quan sát Chu Huy từ trên xuống dưới, ánh mắt lưu luyến ở cánh tay rắn chắc và bả vai cường tráng, cười nói, "Ta cũng từng tới huyết hải, biết tộc A Tu La chỉ có con gái là xinh đẹp, còn đàn ông thì rất xấu, chỉ là không nghĩ ma vật tu thành người có thể anh tuấn như thế... Ngươi từng gặp nữ A Tu La chưa?"
"Gặp rồi, thì sao?"
Giọng nói thần nữ khıêυ khí©h, "So sánh với ta thì thế nào?"
Nói tới đây, ai còn không hiểu thì là đồ ngu.
Phản ứng đầu tiên của Chu Huy là hoang đường, nhưng ngay sau đó, bản năng đầu cơ và xảo quyệt của ma vật khiến hắn nảy ra một kế hoạch gần như là không khả thi.
"... A Tu La xét cho cùng vẫn là ma đạo." Hắn dừng một chút, lười biếng nói, "Ngươi là thần nữ của thiên đạo, tại sao lại đem mình so với bọn họ?"
Ngón tay thon dài vuốt lên khóe mắt, tựa như rất hài lòng với câu trả lời, lộ ra nụ cười quyến rũ, tràn ngập phong tình.
"Ngươi cũng rất biết nói chuyện, thảo nào khiến Phượng Hoàng minh vương động lòng... Biết gì không? Ánh mắt của ngươi không tệ, hồn phách của Phượng Hoàng minh vương đạt tới mức thuần túy, đối với kẻ tu hành, ngay cả ta đẳng cấp người trời cũng rất thèm khát."
Cô cúi người nhìn Chu Huy, góc độ này lộ ra bộ ngực mềm mại, quả thật chói mù mắt, "Chính vì vậy, người của núi Tu Di sẽ không để Phượng Hoàng minh vương ở địa ngục quá lâu đâu, ngươi tốt nhất nên chuẩn bị sẵn sàng — nắm chặt thời gian tu hành đi, soái ca."
Ánh mắt Chu Huy khẽ biến, lại thấy thần nữ vô cùng khıêυ khí©h nhìn mình, đứng dậy đi qua hắn.
Mi tâm Chu Huy giật giật, đột nhiên xoay đầu lại, quả nhiên trong Phật đường xa xa đã không còn thấy Bạt Đề tôn giả nữa, Phượng Hoàng đứng đó nhìn thấy tất cả.
Trên mặt đối phương không mang biểu cảm, nhưng tình cảnh vừa rồi đã thu hết vào mắt.
Tuyết Sơn thần nữ bước lên cầu thang, bước qua cách cửa thật cao của Phật đường, hướng về chỗ Phượng Hoàng minh vương. Cô mỉm cười nói vài câu, Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Chu Huy, lắc đầu.
Mặt thần nữ không đổi sắc, tiếp tục khuyên bảo, thời gian khoảng nửa chén trà mới thấy Phượng Hoàng gật đầu nói một câu, lướt qua cô rời khỏi Phật đường.
Chu Huy nhìn ra phía sau hắn, vừa chạm mắt Tuyết Sơn thần nữ nhìn lại, lộ ra nụ cười đã định liệu trước, vô cùng gợi cảm.
"Ta lúc nãy chỉ là..." Chu Huy tiến tới giải thích, nhưng lập tức bị Phượng Hoàng cắt ngang, "Ta có thể phải quay về núi Tu Di một chuyến."
Dư quang của Chu Huy nhìn Tuyết Sơn thần nữ cách đó không xa, săc mặt hơi thay đổi, "Tại sao?"
Gương mặt sầu lo của hắn rất rõ ràng, nhưng Phượng Hoàng mang tâm sự nặng nề, không để ý tới phản ứng của hắn.
"... Trên núi Tu Di có việc..." Hắn nhẹ nhàng nói, "Ta phải đi giải quyết, xong rồi mới về địa ngục..."
Một năm Phượng Hoàng trở về núi Tu Di, xảy ra rất nhiều chuyện.
Thật ra đối với Phượng Hoàng, có thể quỳ gối suốt mấy trăm năm mà nói, vài ngày hay vài năm cũng không có gì khác, năm tháng với hắn mà nói là hỗn độn mà bất động. Bình thường hắn sẽ chìm trong suy nghĩ quên mất thời gian, dù sao ở thần điện cũng chỉ có mình hắn, cho dù mấy trăm năm hay thậm chí cả ngàn năm, cũng chẳng có ai để ý tới chuyện hắn có biến mất hay không.
Nhưng đối với Chu Huy mà nói, một năm đó đầy khói lửa và hoang đường, đến khắc cốt ghi tâm.
Chuyện giữa hắn và Shaak Ti xảy ra trong một năm này, rất nhanh đạt được kết quả hắn mong muốn — Shaak Ti nói với Hàng Tam Thế minh vương muốn xóa hôn ước với Phượng Hoàng, tái giá xuống huyết hải địa ngục.
Hàng Tam Thế minh vương còn chưa kịp nổi giận, tin tức truyền khắp tam thập tam thiên, Phượng Hoàng minh vương từ sông băng đánh chân hỏa xuống, đốt trụi thần điện của Shaak Ti.
— Đây quả thật là chuyện nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Phượng Hoàng minh vương, kẻ luôn ở cấm địa thiên đạo, chỉ có khi thanh trừ địa ngục mới có cảm giác tồn tại; có người nói hắn giống như sông băng, trầm mặc kiên định vô tình, thời gian có trôi cả trăm năm cũng không mở miệng nói chuyện; lại chỉ vì chút chuyện này nổi giận đánh chân hỏa, một chữ cũng không nói, đốt trụi cung điện của Tuyết Sơn thần nữ Shaak Ti.
Sau đó, lần thứ hai Phượng Hoàng xuống núi Tu Di, kiên quyết rời khỏi tam thập tam thiên.
Tương truyền khi Phượng Hoàng minh vương rời đi, Hàng Tam Thế minh vương dẫn Tuyết Sơn thần nữ ngăn hắn trên mặt biển thiên ngân của Chiếu Phất Bà Đề châu(1). Lúc đó ngoài khơi sóng dữ, ngân quang lóe sáng, Phượng Hoàng chân đạp lên hoa sen, giằng co cùng hai người, lạnh lùng hỏi, "Các ngươi định thế nào?"
(1) Mình không tìm được gì trên baidu nên để nguyên QT.Chu Huy nhấc chân chạy về phía hắn, lại bị Phượng Hoàng giơ tay cản lại, "Chuyện này không liên quan tới ngươi."
Lúc nói câu này mặt hắn nguội lạnh không có biểu cảm, Chu Huy lập tức dừng chân, phí công nói, "Ta..."
— Tuyết Sơn thần nữ trừng mắt nhìn Chu Huy, trong lòng nổi lên cơn giận dữ vô danh. Có thêm một cái đầu nữa cô cũng không tưởng tượng ra, người đàn ông lãnh khốc vô tình, hỉ nộ bất định, ở trước mặt Phượng Hoàng minh vương lại là dáng vẻ này, quả thật như đổi thành một người khác!
Hàng Tam Thế nhìn thấy không đúng, vội vàng ngăn cản Tuyết Sơn thần nữ, miễn cưỡng đè nén lửa giận, nhìn chằm chằm Phượng Hoàng, "Phượng Hoàng! Ngươi tự ý đốt thần điện của Shaak Ti, hôm nay ta tới đây chính là để hỏi, chuyện này ngươi định giải thích thế nào? Ngươi nghĩ thần điện Phượng Hoàng ở cấm địa, ngũ đại minh vương bọn ta không thể tới đốt đúng không?!"
Chu Huy muốn nói cái gì, nhưng Phượng Hoàng lại cắt ngang hắn, "Đúng vậy."
"Ngươi —!"
"Ta đốt đó, thì sao?"
Giọng nói của Phượng Hoàng không hề kiêng nể, quả thật so với dáng vẻ trầm mặc ít nói ngày thường y như hai người khác nhau.
Hàng Tam Thế bị làm bẽ mặt ngay trước Chu Huy, nhất thời tức giận nói, "Ngươi một mình rời khỏi nói Tu Di, còn hủy diệt thần điện của Shaak Ti, chuyện này không có tính dễ dàng như vậy! Nếu ngươi dám phản kháng thiên đạo và Phật chỉ, cục diện hôm nay nhất định sẽ bất thiện!"
"Ồ, thế nào gọi là bất thiện?"
Hàng Tam Thế suy nghĩ, "Trừ khi ngươi quay lại núi Tu Di, tự thiêu hủy thần điện, thỉnh tội với Phật tổ, nếu không ta cũng có thể đánh thiên lôi xuống. Đến lúc đó thiên ngân vạn lý đồ thán, ngươi đừng trách ta —!"
Đáy mắt Phượng Hoàng hiện lên tia giễu cợt.
Hắn giơ tay ra, mây đen kéo tới, sấm chớp nổi lên, ngoài khơi hiện mây mù tầng tầng đỏ hồng. Trong biển sâu có tiếng Phượng Hoàng từ thời xa xưa vọng lại, bóng đen to lớn từ từ hiện lên, khiến cho người người run sợ.
"Phải làm thật à?" Phượng Hoàng hỏi.
Trên da thịt trắng nõn hiện ra những vệt đen, giống như dây xích mang theo ma lực hiện lên trên người, đáy mắt có quang màu màu xanh lục, yêu dị xinh đẹp khiến kẻ khác nhìn lập tức run sợ.
Chu Huy chưa từng thấy một Phượng Hoàng như vậy, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Mà Hàng Tam Thế thì lui ra sau mấy bước.
"Cực, cực ác tướng..." Hắn nhẹ giọng nói, âm cuối mang theo vẻ khó tin, "Ngươi điên rồi, ngươi dám tế xuất cực ác tướng!"
"Ta khoan nhượng quá lâu, cho nên các ngươi nghĩ ta mềm yếu, có thể không kiêng nể đi cướp đồ của ta..."
Phượng Hoàng ngẩng đầu, trong cuồng phong, buộc tóc vuộc ra, áo bào rộng bị gió thổi tung bay. Sấm sét từ trên cao đánh xuống, khiến sóng lớn nổi lên xung quanh hắn, trong dòng nước điện lưu lóe sáng giống như hàng ngàn con rắn nhảy lên, nháy mắt bò khắp biển rộng.
"Thứ thuộc về ta." Phượng Hoàng ngẩng đầu, thần thái quật cường, "Thì chỉ thuộc về ta thôi."
Hắn vươn tay chỉ về phía trước, Hàng Tam Thế vội vàng kéo Tuyết Sơn thần nữ bay ngược về sau —
Nhưng không còn kịp nữa, vạn lôi điện giống như con rồng hung ác, lao khỏi biển vọt về phía hai người!
Phượng Hoàng minh vương tế xuất cực ác tướng, ở trên biển Đông Hải của Chiếu Phất Bà Đề châu đánh Hàng Tam Thế đại bại, biển gầm thậm chí làm rung chuyển vạn lý tới chân núi Tu Di.
Sau đó Phượng Hoàng rời khỏi tam thập tam thiên, lại một lần nữa quay về núi Bất Chu ở địa ngục.
Khi Phượng Hoàng trở về căn nhà gỗ ở núi Bất Chu, nó đã trở về hình dáng ban đầu. Toàn thân hắn bị nước biển đánh lên ướt đẫm, tóc đen dính vào người, có vẻ rất gầy, vai thậm chí còn có thể nhìn thấy khớp xương.
Hắn quỳ ngồi trên giường hẹp, không nhúc nhích, tựa như pho tượng băng tuyết mỹ lệ không hề tức giận.
Chu Huy cầm quần áo khô tới trước mặt hắn, nhưng hắn cũng không có chút phản ứng. Vì thế Chu Huy cởϊ qυầи áo ướt của hắn ra, hắn cũng không chống cự, rất thuận theo để Chu Huy thay quần áo khô cho.
Đó là áo bào màu xám của Chu Huy, mặc trên người Phượng Hoàng trông rất lớn, cổ áo hơi rộng làm lộ xương quai xanh. Chu Huy cầm vải khô lau tóc cho Phượng Hoàng, rất cẩn thận như sợ làm rụng tóc, hỏi, "Đau không?"
Phượng Hoàng lắc đầu.
"Ngươi... ngươi có gì muốn nói với ta không?"
Phượng Hoàng trầm mặc một lúc lâu, cho đến khi Chu Huy nghĩ hắn sẽ không trả lời nữa, mới nghe Phượng Hoàng nhẹ nhàng nói, "Ngươi thích Shaak Ti à?"
Chu Huy bỏ vải bố xuống, nửa quỳ trước mặt Phượng Hoàng, ngẩng đầu nghiêm túc nói, "Ta hy vọng ngươi không lấy nàng ta, ta yêu ngươi, không muốn ngươi quay về thiên đạo..."
Đuôi mắt của Phượng Hoàng rất dài, hơi cong lên, khi tầm nhìn lưu chuyển có vẻ rất đẹp. Nhưng khi hắn lẳng lặng nhìn chằm chằm một món đồ, thường rất chuyên chú, giống như trên cõi đời này, trừ nó ra, không có vật gì khác tồn tại.
Một chút tức giận cũng không có, sát khí cũng không.
Ánh mắt như vậy, rất dễ làm người ta quên đi hắn từng thanh trừ huyết hải, san bằng địa ngục, một mũi tên bắn chết A Tu La vương; chuyên chú trầm tĩnh, nhìn kỹ vào đó rất không kiềm hãm rơi vào, giống như cả linh hồn chìm vào đó.
Chu Huy không chớp mắt nhìn hắn, cầm bàn tay ướt sũng, trịnh trọng như hôm cầu hôn, hỏi, "Ngài... ngài có yêu ta không, điện hạ của ta?"
Ngươi yêu ta ư? Phượng Hoàng nghĩ.
Cái suy nghĩ yêu thương này, có thể tồn tại trong hiện thực u ám hỗn độn này được bao lâu?
Một sự mệt mỏi cùng cực ập tới, tựa như trước khi quen Chu Huy, ngày qua ngày sống với cô độc như hình với bóng, chán nản với vận mệnh của mình.
Phượng Hoàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Hắn ở trước mặt Chu Huy tế xuất cực ác tướng với Shaak Ti là do xúc động mà đánh vỡ, sau khi tỉnh táo hắn muốn xem thử cái nhìn của Chu Huy, nhưng đột nhiên thấy không cần thiết nữa.
Chu Huy mật thiết nhìn chăm chú gương mặt Phượng Hoàng, lúc này rốt cuộc nhịn không được hỏi, "Ngươi còn để ý tới chuyện của Tuyết Sơn thần nữ? Nếu vậy thì giờ ta có thể tới núi Tu Di —"
"Không." Phượng Hoàng dừng một chút, nói rất nhỏ, "Không có gì cả."
Dù sao... cũng không vĩnh viễn là ta, hắn nghĩ.
.
Phượng Hoàng rốt cuộc cũng đi vào tiến trình buông thả hồn phách, lần thứ hai tới núi Bất Chu, hắn bắt đầu dùng cách phong bế sáu giác quan, chống đối sự điều khiển thần trí từ vô sắc thiên.
Mãi cho đến thật lâu sau, cũng là một đoạn ký ức không dám nhớ lại trong cuộc đời Chu Huy.
Cũng không phải nói Phượng Hoàng giống như thi thể không trao đổi với hắn, trên thực tế Phượng Hoàng phong bế sáu giác quan hầu hết đều ở trên giường hẹp, tuy rằng vẫn còn tâm linh, nhưng cả người vô tri vô giác, tựa như búp bê gỗ muốn làm gì thì làm.
Chu Huy không nói gì thêm, nhưng thực sự không mấy dễ chịu.
Hắn không biết tại sao Phượng Hoàng nhận lời mình, tại sao một người cao cao tại thượng trên thần điện lại xuống tứ ác đạo, chịu đựng sự khô nóng hỗn loạn ở địa ngục, sinh sống ở nơi không có ánh sáng, tựa như hôm nay hắn không biết tại sao Phượng Hoàng tình nguyện phong bế giác quan, cũng phải trầm mặc và dịu ngoan, chịu đựng sự thân cận không được hoan nghênh này.
Chỉ có một điều duy nhất an ủi Chu Huy, chính là Phượng Hoàng vẫn luôn ỷ lại vào hắn, thậm chí so với trước đây còn khát cầu da thịt hơn.
Có lúc nhìn đối phương ngủ say, Chu Huy thậm chí sẽ nảy sinh một ảo giác, giống như thật ra Phượng Hoàng mong hắn ở bên cạnh. Giống như nỗi đau hắn gây ra, cũng rất quý trọng.
Phượng Hoàng tế xuất cực ác tướng trên biển, không hề đưa tới sấm sét, cả một chút bọt nước cũng không.
Sau khi Hàng Tam Thế minh vương đưa Tuyết Sơn thần nữ về núi Tu Di, chuyện này giống như lập tức bị người che giấu, hoàn toàn không có tin tức gì.
Nhưng Chu Huy cũng không ấu trĩ tin rằng chuyện này sẽ kết thúc tại đây — Hắn thậm chí còn mang sẵn tâm lý phải đưa Phượng Hoàng đi lưu lạc nơi xa. Nhưng khi hắn cẩn thận tìm hiểu suy nghĩ của Phượng Hoàng, lại cảm thấy đối phương không hề để ý tới chuyện bản thân sẽ dẫn tới bị trời phạt.
Phượng Hoàng gần như không thèm để ý.
Mãi cho đến thật lâu sau đó, Chu Huy nghĩ mức độ quan tâm mọi thứ của Phượng Hoàng rất thấp, hình như chuyện gì cũng không hứng thú, chỉ đắm chìm trong thế giới im lặng của mình. Hắn đối với lần này từng nghi hoặc, từng nổi nóng, dùng những cách mạnh mẽ thậm chí là bạo lực, để kéo Phượng Hoàng ra khỏi thế giới kia, nhưng tình hình chỉ cải thiện một chút, không giải quyết được vấn đề căn nguyên.
— Hắn cố gắng nhớ lại chuyện này bắt đầu từ khi nào, liền nghĩ đến lần đó.
Tâm trạng của Phượng Hoàng sau khi bộc phát, cấp tốc hóa thành tro tàn nguội lạnh. Tựa như sau lần nổi nóng đó hắn đã đốt hết nhiệt tình của mình, không biết còn sót lại bao nhiêu, dù sao cũng bị hắn đem đi giấu vào trong chỗ kín nhất của mình, cẩn thận không cho ai nhìn thấy.
"Trời phạt thì sao." Đối mặt với Chu Huy tìm hiểu, hắn chỉ rũ mắt nói, "Cứ đánh ta chết đi, dù sao ta cũng có thể niết bàn, cho nên... không sao."
Nhưng Chu Huy không cho hắn dùng suy nghĩ tiêu cực để đối mặt với chuyện này.
Phượng Hoàng khi niết bàn sẽ biến thành ngọc thai, rồi lại mất một thời gian dài mới lớn lên, những kí ức kiếp trước đều hóa thành tro bụi, có thể sẽ không bao giờ biết hắn là ai nữa.
Chu Huy bảo vệ Phượng Hoàng nghiêm mật, bất kể là khi sáu giác quan bị phong bế, hay là thần trí thanh tỉnh, hắn đều giữ đối phương ở cạnh mình, chỉ cần hơi thoát khỏi tầm mắt một chút là đi tìm, giống như sợ Phượng Hoàng có một ngày lạc đường, không bao giờ quay lại nữa.
Phượng Hoàng cũng không chống lại, ngồi ở sân trước, nghiêng đầu, nhìn Chu Huy bận bịu, đường nhìn cứ lẳng lặng nhìn theo người đàn ông này, có lúc thậm chí có thể nhìn cả ngày như thế.
Chu Huy sợ hắn thấy chán, dù sao ở địa ngục trời thì âm u, không khí gay mũi, núi Bất Chu ở gần huyết hải, bình thường hay có mấy con yêu ma hình thù kì lạ cắn xé thịt chạy ngang qua, nhưng Phượng Hoàng đối với mọi thứ đều hờ hững, chỉ có lúc nhìn Chu Huy hắn mới chăm chú, giống như đối với những điều Chu Huy làm đều rất hứng thú.
Có lần Chu Huy bắt một con bào hào(2) về nướng, Phượng Hoàng ngồi bên cạnh chống tay đỡ đầu, một lát sau đột nhiên hỏi, "Tại sao ngươi không ăn thịt sống?"
(2) Thú của tứ ác đạo, trong truyền thuyết là quái thú ăn thịt người, sống ở núi Câu Ngô, thân dê, mặt người, mắt ở dưới nách, răng giống như răng cọp, còn có móng tay như người, tiếng kêu nỉ non giống con nít.Chu Huy vẫn là ma địa ngục, ma địa ngục thì đều ăn thịt sống. Nhưng ăn thịt yêu quái còn sống quá nhiều, người lúc nào cũng toát ra mùi tanh tưởi, giống như rỉ sét rất khó nghe, sau khi Phượng Hoàng tới núi Bất Chu, Chu Huy học theo con người, làm chín thịt rồi mới ăn.
"Ta vẫn luôn nướng lên mà." Chu Huy nói dối, "Thịt sống chỉ có ma cấp thấp mới ăn thôi."
Phượng Hoàng ồ một tiếng nhỏ, gật đầu.
Ánh mắt của hắn dừng lại ở miếng thịt trên đống lửa, có vẻ rất hiếu kỳ. Chu Huy nhớ tới sau khi Phượng Hoàng tới núi Bất Chu cũng chưa từng uống một ngụm nước, ăn cái gì cũng chỉ ăn chút xíu, đột nhiên thấy mơ hồ lo lắng, hỏi, "Ngươi muốn nếm thử?"
Phượng Hoàng trông có chút chần chờ.
"Thịt của bào hào là thịt non, không sao, chỉ cắn một cái, không nuốt được thì nhả ra."
Chu Huy cắt một miếng thịt mềm gần xương của bào hào, đưa tới trước mặt Phượng Hoàng. Phượng Hoàng cũng không đưa tay ra cầm, đưa mũi tới ngửi, có vẻ không quen lắm, chần chờ một lát mới nhe răng cắn một miếng nhỏ xíu.
Một giây sau hắn phun ra, cố sức che miệng, chôn mặt vào đầu gối.
Chu Huy chạy tới kéo mặt hắn lên, lấy nước cho hắn súc miệng, lại bị Phượng Hoàng đỏ mặt lắc đầu từ chối. Cả buổi sau vị trong miệng mới từ từ biến mất, lại nhìn miếng thịt dưới đất, khổ sở nói, "Xin lỗi, ta không cách nào thích ứng được..."
Trong lòng Chu Huy trầm xuống, cũng chẳng nói gì, cúi đầu hôn lên tóc mai Phượng Hoàng.
Nhất định phải rời khỏi địa ngục, Chu Huy nghĩ.
Nhưng Chu Huy đã sống ở địa ngục rất nhiều năm, muốn dời đi cũng không phải chuyện một hai ngày là có thể làm xong. Càng vướng bận hơn là, ngạ quỷ đạo và súc sinh đạo chưa hẳn bằng địa ngục, nhân giới thì khói lửa bốn phía dân chúng lầm than, A Tu La đạo càng không chấp nhận một con ma địa ngục tu thành thân người, kế duy nhất hiện tại, chỉ có thể tới một nơi.
— Thiên đạo.
Thiên đạo và tứ ác đạo có rất nhiều chỗ là khe hổng thời không, nói ví dụ như lưu ly thiên, tầng dưới cùng của tam thập tam thiên, bên ngoài thiên cung vắng vẻ hoang tàn, là nơi rất tốt để ẩn thân.
Chu Huy vì thế quyết định tới lưu ly thiên ở, Phượng Hoàng cũng không có ý kiến gì.
Sau này khi nhớ tới lần chuyển nhà này, đó cũng là bước thỏa hiệp đầu tiên giữa Chu Huy và thiên đạo, ý nghĩa cũng không tính là chính xác; mà khi chuyển lên đó có một chuyện khiến Chu Huy vô cùng hối hận, vì chuyện này thiếu chút nữa dẫn tới họa sát thân cho Phượng Hoàng.
— Bởi vì Tuyết Sơn thần nữ Shaak Ti, ngay sau đó lại tới.
Hết chương 54.