Trương nhị thiếu gia gào khóc thảm thiết: "Anh ơi!! Đậu má, có ma!!"
Dùng mắt thường cũng nhìn thấy hồ ly tinh đang run lên. Hắn run rất dữ dội, thế cho nên ngay cả Sở Hà cũng nghĩ, nếu cứ tiếp tục run thế này, giây tiếp theo nhiều khi lại phun cả nội đan của mình ra.
Nhưng mà bản thân Tiểu Hồ không cảm thấy thế, đầu óc hắn trống rỗng, thậm chí ngay cả khi ma tôn giơ tay lên, hướng về phía đỉnh đầu của Tiểu Hồ, hắn cũng không biết.
"... Được rồi." Sở Hà lên tiếng.
Giọng nói của hắn vô cùng đặc biệt, trong nháy mắt đó giống như có một tia sáng bổ xuống khung cảnh hỗn độn, hồ ly tinh giật mình, khí lạnh từ lục phũ ngũ tạng dâng lên, trong phút chốc tỉnh lại!
Tay của ma tôn dừng giữa không trung, Sở Hà nói, "Đi đi, hầu hạ nhị thiếu gia cho tốt."
Hồ ly tinh ngay cả ngẩng đầu nhìn ma tôn trông dáng dấp ra sao cũng không dám, lúc vụt chạy ra ngoài còn xém đυ.ng trúng cửa, nhưng hắn không cảm thấy đau, lảo đảo chạy ra ngoài.
"..." Ma tôn xoay đầu nói, "Ngươi đúng là chẳng chọn cái gì hết."
Sở Hà cười rộ, cài lại từng chiếc cúc áo. Gương mặt nhợt nhạt vô cùng bình thản, nhưng lúc vừa cười vừa cài, vẻ mặt có một chút cảm xúc khó nói, khiến cho người ta khó có thể dời tầm mắt.
"Ta ngay cả ngươi còn không chê." Hắn cười nói, "Đương nhiên ai cũng thế."
Ma tôn mặc áo bào đen tuyền, vạt áo quét trên mặt đất khi hắn bước đi tạo ra một chút âm thanh. Thật ra hắn cũng không giống như người hạ giới lưu truyền ba đầu sáu tay, thậm chí cũng không xấu xí đáng sợ, nếu như hắn giấu đi hơi thở của ma, trở thành con người đi ngoài đường, ngoại trừ khí thế khác xa người thường ra thì thậm chí cũng không gây quá nhiều sự chú ý.
"Ta chỉ có một điều không rõ." Ma tôn hứng thú hỏi, "Tới bây giờ ngươi vẫn để bụng với cửu vĩ hồ kia, rốt cuộc là tại vì hắn thật sự ăn nói tùy tiện, hay là vì ngươi nghĩ hắn có cái gì với Chu Huy?"
Sở Hà thở dài một tiếng, "Phạn La, ngươi nghĩ năm đó Chu Huy dẫn sáu tổ quét trừ âm phủ, là vì Chu Huy nghĩ ngươi ăn nói tùy tiện, hay hắn nghĩ ngươi có cái gì với ta?"
Ma tôn Phạn La suy nghĩ một hồi, khẽ cười nói, "Ta không nghĩ ra, có khi là cả hai... Nhưng mà nếu đổi lại là ta, vợ mình chạy theo kẻ thù của mình, cơn giận này cũng thật rất khó mà nhịn nổi."
Sở Hà cầm ly nước đường do hồ ly tinh bưng lên, đi qua nhà vệ sinh đổ đi, "Giữa chúng ta không có kiểu quan hệ mà ngươi nghĩ."
Lúc hắn bước đi nhịp chân rất đều, lưng thẳng, dáng người cực đẹp còn phong độ. Phạn La khoanh tay đứng trước nhà vệ sinh, nhướng mày nhìn chằm chằm bóng lưng của Sở Hà, trong ánh mắt có chút ánh sáng mờ ám không rõ, nhưng Sở Hà không hề có chút cảm giác nào, đột nhiên nói, "Đúng rồi, nói mấy con quỷ thuộc hạ của ngươi đừng vào nhà — Tối qua đứng lắc lư trước phòng của Trương Thuận, bị bác gái chuyên nấu cơm nhìn thấy, thiếu chút nữa bị hù chết, nửa đêm ta phải tốn ba bốn tiếng gọi hồn bà ấy về..."
Hắn ngẩng đầu, Phạn La xuất hiện ngay phía sau, đặt bàn tay lên vai đang nửa lộ hờ hững của Sở Hà.
"Nói tiếp đi."
"...Hôm nay ta phải hất nước bẩn lên người em mình, kêu nó có xách người về thì cũng không được để người ta tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chạy ngoài hành lang, mới có thể xóa sạch sẽ về chuyện này. Nói với thuộc hạ của ngươi đừng gây phiền phức cho Trương Thuận, nó là em của ta."
Phạm La đặt môi bên cổ hắn, tiếng cười nghe có chút nặng nề, "Ta nhớ tới... lần đầu tiên gặp ngươi."
"Vậy ngươi chắc còn nhớ lời ta nói lần đó."
"Nhớ rõ." Phạn La nhìn xa xăm nói, trong lời mang theo vẻ hứng thú, "Ta liền nghĩ... Ngươi nói nếu Chu Huy biết tình hình bây giờ của ngươi, hắn sẽ muốn gϊếŧ ma thêm lần nữa, hay lại diệt Phật thêm một lần?"
Gương mặt của Sở Hà lộ ra một chút cảm xúc kì quái, nhưng hắn còn chưa lên tiếng, bên ngoài thư phòng đã vang lên tiếng gõ cửa.
"Anh? Anh còn ở trong phòng không?"
Sở Hà còn chưa trả lời, đột nhiên ma tôn xoay qua cắn hắn một cái!
Máu tươi tuôn ra, Sở Hà không kịp chuẩn bị, phát ra tiếng rên không thể ngăn chặn.
"Anh?" Trương Thuận đứng ngoài cửa lại gọi.
Răng nanh của Phạn La đâm sâu vào trong huyết quản, bởi vì không mυ"ŧ kịp, một dòng máu chảy xuống tấm lưng thon gầy, trên làn da tái nhợt nhìn càng thêm giật mình. Sở Hà hơi thở dốc, ngẩng đầu muốn nói, nhưng há miệng vài lần lại run rẩy ngậm lại.
Ma Tôn cắn lên da thịt mềm mại của Sở Hà, nói, "Trả lời hắn."
"..." Sở Hà hít một hơi đứt quãng, cất giọng, "Anh ở trong này! Có chuyện gì?"
Trương Thuận đứng ngoài cửa nghe giọng có hơi nghi ngờ, "Tiểu Hồ có việc về trước, cậu ấy nói không cẩn thận quấy rầy anh, muốn em xin lỗi thay! Anh đã làm gì người ta vậy?"
"... Anh biết rồi!"
"Xảy ra chuyện gì? Anh đang làm cái gì vậy? Mở cửa đi!"
Tiếng cười nặng nề của Phạn La gần như không thể che giấu, Sở Hà không nhịn được, quát lên, "Anh nói anh biết rồi!"
"Anh đang làm cái gì? Làm cái gì vậy, mở cửa ra, anh hai!"
"Cút đi ngủ!"
Trương Thuận hiển nhiên hoảng sợ, đứng ngoài cửa chớp mắt mấy cái, quái lạ nói, "Giận dữ vậy... chẳng lẽ đang xóc lọ?"
Dù câu này là lẩm bẩm, nhưng chắc chắn không thể lọt khỏi tai của hai người trong phòng. Ma tôn cười muốn ngã vào người Sở Hà, vừa cười vừa vỗ tay, "Người em này của ngươi, đúng là một kẻ hay ho— Mặc kệ Chu Huy có thích hắn hay không, chứ bổn tọa rất thích hắn, hahahaha!"
Sở Hà thở hổn hển kéo áo lại, vết thương chỗ bị hút máu giờ đã khép, chỉ để lại một dấu màu hồng giống như vết hôn, xung quanh hiện tơ máu.
Đối với người mở nội đan để tiếp thu linh lực, quá trình khiến hắn vô cùng mệt mỏi, một lát sau hắn mới vô lực kéo tay ma tôn, "Buông ra."
Ngón tay lạnh đến đáng sợ.
Phạn La đứng hơi cúi người, hắn nhìn gò má của Sở Hà từ góc trên cao nhìn xuống, gương mặt đối phương ẩn nhẫn, một lúc lâu sau mới nói, "Ta vẫn còn nhớ gương mặt thật sự của ngươi..."
Sở Hà nói, "Buông ra!"
— Tuy rằng đã lưu lạc tới cửu thiên thập địa, không chốn dung thân, thậm chí ngay cả chân thân còn không thể tìm về, nhưng khí thế bất khả xâm phạm trong xương cốt vẫn có thể toát ra từ những chỗ nhỏ nhất.
Ma tôn không cử động, một lát mới rút bàn tay đang đặt trên eo khỏi vạt áo của Sở Hà ra.
"Được rồi." Hắn mỉm cười nói, "Tất cả làm theo ý ngươi."
...
Trương Thuận trở về phòng, không khỏi tưởng tượng cảnh anh mình ngồi trong thư phòng tự sướиɠ, cảm giác có chút sợ hãi.
Trong ấn tượng của Trương Thuận, Sở Hà là một người trầm lặng, tự hạn chế mình, nguội lạnh gần như tới mức lạnh lùng: Hắn chưa bao giờ sợ hãi, kích động, cũng không lên cơn nóng giận, tâm trạng cũng ít khi chấn động. Hắn cũng ít tiếp xúc với người khác phái, ngay cả thân mật với người cùng giới cũng từ chối thẳng thừng, cả người y như một khối băng bị bao trong bộ áo vest đen, cho dù là dưới ngày hè nắng nôi chói chang, hay là ngày đông lạnh lẽo thì cũng không bao giờ thay đổi.
Người như vậy, trả về thời cổ đại chính là một vị tu tăng khổ hạnh, trả về thời trung cổ chính là phái Thánh Giáo (*). Trương Thuận đã từng nghi ngờ Sở Hà có phải có chuyện gì khó nói không, nhưng có một năm hai anh em cùng đi ngâm suối nước nóng, Trương Thuận đã nhân cơ hội kiểm tra thử, trông cũng rất bình thường.
(*) Giáo phái ở nước Anh vào thế kỷ XVI – XVII.
Trương Thuận có chút bỡ ngỡ với anh mình.
Hắn biết lúc ba mình còn sống, đối với đứa con không cùng huyết thống này, cũng có nỗi sợ không thể nói thành lời.
Khi Trương Thuận nghe nói ba mình tái hôn, nhị phu nhân từ bên ngoài đưa vào nhà. Sở dĩ nói là "có người nói", là bởi vì Trương Thuận chưa từng gặp người mẹ kế trên danh nghĩa của mình — Lúc đó hắn chỉ mới năm, sáu tuổi, được đưa ra nước ngoài ở cùng với ông bà nội một thời gian, khi trở về nhà thì nghe nói mẹ kế đã chết do tai nạn.
Chủ tịch Trương lần thứ hai góa vợ, từ đó trở đi bỏ luôn ý định tái giá, một mình nuôi hai đứa con trưởng thành. Khi đó Trương Thuận tuy còn nhỏ, nhưng cũng đã từ những người xung quanh biết được Sở Hà là con nuôi, hơn nữa còn là người sau này sẽ tranh giành vị trí thừa kế với mình — Con nít đương nhiên không biết quyền thừa kế là cái gì, nhưng bản năng tự vệ vẫn có, bên cạnh có người giựt dây, quả thật tạo cho Sở Hà không ít trở ngại.
Sau khi chủ tịch Trương phát hiện, ông giận tới tím mặt, đuổi sạch những người cạnh Trương Thuận, còn gọi hắn tới mắng một trận, "Sở Hà là anh của con! Con đã gọi nó một tiếng anh hai, thì sau này phải đối xử với nó như anh ruột!"
Thời điểm đó Trương Thuận vô cùng phản nghịch, lập tức tranh luận, "Con mới không có người anh ăn hôi này, con không nhận! Ba muốn nhận thì tự đi mà làm!"
Chủ tịch Trương giận tới lôi gia pháp ra, cầm dây nịt đánh Trương Thuận một trận, nửa tháng sau hắn cũng không thể lết xuống giường. Còn chưa hết, sau đó mỗi lần chủ tịch Trương gặp Trương Thuận, đều sẽ mắng mỏ lải nhải, khiến cho Trương Thuận càng không vừa mắt Sở Hà, nhưng cũng không dám chơi trò quá đáng với đối phương.
Người người đều nói chủ tịch Trương thiên vị con nuôi, khiến con ruột sợ mới ngoan ngoãn nghe lời anh hai.
Chỉ có Trương Thuận biết, thật ra không phải như vậy.
Hắn còn nhớ rõ vào hôm hắn bị đòn, đêm đó hắn trong cơn mê tỉnh lại vì đau đớn và khát nước, lại nghe thấy có tiếng trò chuyện bên giường. Hắn liền giả vờ ngủ, lén hé mắt ra một chút, chỉ thấy Sở Hà mới mười mấy tuổi đang ngồi trên tay vịn của ghế, chủ tịch Trương thì đứng khom người, vẻ mặt đương nhiên hết sức... cung kính.
Hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng tượng tượng được cung kính sẽ là từ hắn hình dung ba mình, nhưng một giây đó, trong lòng Trương Thuận lập tức xuất hiện từ này.
"A Thuận còn nhỏ, dù đùa dai thì cũng có giới hạn. Ông hở tí là đánh, cho dù là tôi cũng không chịu nổi..."
"Dạ dạ, tôi hiểu rồi, lần sau nhất định sẽ không..."
Trong phòng im lặng, Trương Thuận sợ mình bị phát hiện, lập tức nhắm mắt không nhúc nhích, tiếng thở đều đều.
"Không có lần sau." Sở Hà đứng lên, "Trời sinh Phật cốt, ông tưởng muốn đánh là đánh?"
Sau lưng chủ tịch Trương, mồ hôi đã ướt đẫm cả lưng áo. Chỉ thấy Sở Hà đi tới cửa, cũng không xoay đầu lại, chỉ chỉ Trương Thuận nằm trên giường, "Nó khát, cho nó uống ít nước đi."
...
Tất cả chuyện xảy ra vào đêm đó, Trương Thuận tuy tuổi nhỏ nhưng vẫn nhớ rất rõ, nhưng lại vì thế mà sau này càng cho hắn cảm giác hơi giả dối. Rất nhiều năm sau bản thân hắn cũng không thể phân biệt được, cuộc trò chuyện đó là thật, hay vì quá đau bị sốt nên mới nảy sinh ảo giác, hắn chỉ biết sau lần đó ba hắn chưa từng đánh hắn dù chỉ động một ngón tay, mà Sở Hà ở trước mặt hắn thì vẫn một mực cung kính với ba, chưa từng có dáng vẻ vênh mặt sai khiến hay nhìn từ trên xuống như lần đó.
Thế mà bắt đầu từ buổi tối kia, trong lòng Trương Thuận loáng thoáng nảy sinh một cảm giác — Ba mình sợ Sở Hà.
Cảm giác này rất khó để hình dung, càng không thể chứng minh, thậm chí có nói tiếp thì cũng không có căn cứ. Nhưng tuy rằng Trương Thuận chưa từng chạy đi tìm ba mình tìm bằng chứng, cũng chẳng có bất kì ai nhắc tới, cái cảm giác và suy nghĩ loáng thoáng này vẫn ăn sâu bén rể trong lòng, trải qua nhiều năm vẫn chưa hề biến mất.
Có thể tối hôm đó Tiểu Hồ đi, Trương Thuận ngủ một mình, trong cơn ngẩn ngơ hắn mơ thấy rất nhiều giấc mộng. Một trong đó hắn mơ thấy mình khi còn nhỏ chơi xấu với Sở Hà, đêm khuya mượn lý do mình lạc đường, lừa Sở Hà tới nhà kho, sau đó đóng cửa tắt đèn nhốt đối phương cả đêm bên trong — còn mình thì đã chạy về phòng ngủ một giấc tới sáng, Sở Hà bị nhốt tới sáng hôm sau mới được người hầu phát hiện, mà trong giấc mơ, cũng là hắn hoảng hốt trở về nhà kho, lẳng lặng nhìn anh mình trong bóng tối.
Sở Hà ngồi nghiêng với hắn, xếp bằng ngồi trong đóa hoa sen sáng lạn. Gương mặt vẫn bình thản, quanh người tỏa ra vầng sáng bạch ngọc nhu hòa, xung quanh là những bóng ma hư hư thật thật chen chúc trong phòng, tất cả đều quỳ rạp dưới đất, xa xa còn có oan hồn đếm mãi không hết, đang kéo đến từ khắp nơi trong bóng đêm.
Trương Thuận kinh ngạc lơ lửng giữa không trung, mãi cho đến khi Sở Hà mở mắt nhìn hắn, dịu dàng hỏi, "Em nằm mơ?"
Trương Thuận không biết trả lời thế nào, chỉ gật đầu.
"Trương gia hại nhiều người chết." Sở Hà nhẹ nhàng nói, "Hôm em nhốt anh ở đây, anh thuận tiện siêu độ cho mấy vong hồn này."
Con ngươi của Trương Thuận hơi phóng lớn, anh của hắn bay tới chạm nhẹ vào trán hắn, "Về ngủ đi."
Trương Thuận lần thứ hai rơi vào giấc mộng hỗn độn, ngay sau đó trước mắt biến đổi thành phòng bệnh màu trắng, chủ tịch Trương da bọc xương thở hơi tàn nằm trên giường bệnh.
"A Thuận..." Ông nắm chặt bàn tay con trai độc nhất, "Ba đã đưa... đưa cả gia nghiệp cho anh, anh hai con... từ nay về sau con phải, phải nhờ nó chiếu cố nhiều, phải coi nó là — anh, anh ruột của mình..."
Mỗi một chữ giống như dùng máu của mình để thốt ra, ngọn nến sinh mạng càng ngày càng mờ đi.
"Con phải nghe, nghe lời của nó... Bình an suôn sẻ, cả đời con phải... bình an suôn sẻ..."
Tay của ba hắn ngày càng buông lỏng, hai mắt nhắm lại.
Trương Thuận run lên, hắn muốn khóc nhưng lại không khóc được, trong họng giống như có cục máu chua xót chặn lại, ngay cả nước bọt cũng nghe thấy mùi tanh.
Một bàn tay vỗ nhẹ lên vai hắn.
"Đừng sợ." Không biết Sở Hà xuất hiện từ phía sau vào khi nào, thấp giọng nói, "Ông ấy đi đầu thai."
Trương Thuận nghẹn ngào hỏi, "Sao, sao anh, sao anh biết? Sao anh lại..."
Sở Hà nhẹ nhàng thở dài, "Anh chỉ là biết thôi."
Trương Thuận nghẹn lời, viền mắt đỏ bừng, huyệt thái dương giống như bị ai khoan đau nhức vô cùng. Hắn cắn chặt răng nhịn không khóc, xoay đầu nhìn ba mình nằm trên giường, muốn nhìn ông lần cuối cùng.
— Sau đó hắn thấy ba mình không biết mở mắt từ lúc nào, hai dòng huyết lệ chậm rãi chảy xuống.
"Trương Thuận..." Hắn nghe thấy ba mình yếu ớt gọi, "Trương Thuận, lại đây, Trương Thuận..."
Lại đây...
Trương Thuận, lại đây...
Trương Thuận bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, "Ba!"
Ngay sau đó hắn ý thức được đó chỉ là một cơn ác mộng, trong phòng ngủ tối om tĩnh lặng, kim đồng hồ chỉ hai giờ sáng.
Hắn hít một hơi, ép buộc bản thân quên đi bi ai trong lòng và nỗi buồn vô cớ, đứng dậy đi qua tủ đầu giường rót một ly nước.
Nhưng ngay sau đó, cả người hắn lập tức cứng đờ —
Chỉ thấy dưới ánh trăng, không biết từ lúc nào có một người im hơi lặng tiếng đứng cạnh giường.
Nói là người thì cũng không chính xác, chỉ là một cái bóng người màu xắm trắng, tóc dài che cả mặt, hai cánh tay như cành khô buông thả bên người, móng tay dài sắc nhọn, từng giọt nước đen nhỏ xuống đất.
Trương Thuận giống như bị điện giật toàn thân, "Đây đây đây đây đây, đây là ai, ai?"
"Người" kia ngẩng đầu, Trương Thuận nhìn thấy đối phương không có cằm, lưỡi kéo dài tới ngực.
"A a a a a a a!!!!"
Trong phòng ngủ trên lầu, Sở Hà lập tức nhảy xuống giường, mở cửa phóng ra ngoài, nắm lan can nhảy xuống dưới.
Nghe thấy tiếng kêu, quản gia cũng vội vã chạy lên, nhìn thấy đại thiếu gia giống như trời giáng phóng xuống, ầm một cái đáp xuống đất, một giây cũng không dừng, trong nháy mắt đạp cửa phòng Trương Thuận.
"A a a a a a—!" Trương Thuận thét lên, "Anh! Anh! Có ma! Có ma đó!"
Sở Hà mở đèn, cau mày nói, "Nửa đêm nửa hôm em la hét cái gì?"
Con ma trong chớp mắt Sở Hà phóng vào phòng, lập tức giống như người tuyết tan đi dưới ánh mặt trời, quản gia và người hầu nghe động tĩnh cũng chạy vào, chỉ thấy trong phòng bày biện chỉnh tề, giường thì lộn xộn, nhị thiếu gia giống như phát điên la hét không ngừng, mà đại thiếu gia bị hắn xem là người cứu mạng đu lên người thì ngay cả dép còn chưa kịp xỏ.
Trong lòng quản gia cám thán: Tuy rằng không phải anh em ruột, bình thường đại thiếu gia cũng rất lạnh lùng, nhưng vào thời khắc quan trọng vẫn có thể nhìn ra sự khác biệt nha!
Đại thiếu gia bị nhìn ra giữa tình anh em không phải lãnh đạm, hắn thẳng thừng phất tay đuổi nhóm người hầu ra ngoài, chờ trong phòng chỉ còn lại hai người họ, Sở Hà rót ly nước bắt Trương Thuận uống một ngụm, đẩy hắn lên giường, "Không sao, ngủ đi."
"Có có có có ma!" Trương Thuận liều mạng ôm cánh tay Sở Hà, "Thật sự có ma đó!"
"..." Sở Hà nói, "Em nằm mơ thôi, ngủ đi."
"Em không có gạt anh! Là một con ma màu trắng, móng tay dài vầy nè, lưỡi nó dài tới đây nè..."
Sở Hà nhịn không được muốn rút tay ra, nhưng Trương Thuận nhất quyết không chịu buông, lúc lôi kéo dư quang của hắn nhìn thấy trong góc phòng có cái bóng đen, tập trung nhìn vào thì thấy một người mặc áo choàng đen đang đứng đó, nửa bên mặt có hoa văn đỏ tươi, đang nhìn mình từ trên xuống.
"..." Hàm răng của Trương Thuận va vào nhau, "... Anh, ở bên kia có ai đứng vậy?"
Sở Hà xoay đầu nhìn ma tôn một hồi, "Đâu có ai."
Trương Thuận ngay cả một âm thanh cũng không phát ra được, mặt mày xanh mét sắp xỉu, lúc này vẫn còn kiên trì tỉnh táo đúng là có tố chất tốt, "Có có có có thật mà!"
Sở Hà cũng không buông tha, "Không có."
Ma tôn rốt cuộc dời tầm mắt, khóe miệng cong lên, đó cũng không xem là một nụ cười. Sau đó cũng tựa như hắn xuất hiện, thân hình cao lớn liền biến mất trong không khí, giống như chưa từng đến đây.
Sở Hà xoay đầu nhẹ nhàng chạm vào mi tâm của Trương Thuận, thấp giọng nói, "Ngủ đi, sáng mai tỉnh lại sẽ quên thôi."
Đầu ngón tay của hắn giống như có chích nhiệt, ấm áp vô cùng, Trương Thuận liền cảm thấy tinh thần thả lỏng, sợ hãi và căng thẳng giống như thủy triều rút đi — Đây chắc là lần đầu tiên nhị thiếu gia của Trương gia cảm thấy đại thiếu gia cũng rất thuận mắt, thậm chí gương mặt bình thản ngày thường của anh hai hắn đột nhiên phát ra mị lực khó tả.
Trương nhị thiếu gia ít khi nào trông giống một người em, lôi kéo tay anh cầu xin, "Em... em còn sợ lắm, tối nay em qua phòng anh ngủ được không?"
Vẻ mặt của Sở Hà có chút quái dị.
"Em xin anh đó." Trương nhị thiếu gia muốn khóc, "Nếu không giờ em ra ngoài thuê khách sạn, khoan khoan, lỡ như nó đi theo em tới đó thì sao?!"
"...Em qua phòng anh đi." Sở Hà rốt cuộc thở dài nói.
Trương Thuận không muốn ở phòng mình thêm một giây nào nữa, vội vàng ôm chăn gối đi theo anh mình lên lầu. Ngoài dự đoán của hắn, phòng của Sở Hà cũng không đơn giản, nhạt nhẽo như hắn nghĩ, tuy rằng đồ nội thất không nhiều, đồ trang trí cũng ít, nhưng trong phòng rất lộn xộn, giống như mới có cơn cuồng phong quét qua, gối đầu, mền đắp đều nằm dưới đất, quần áo thay ra thì bị quăng trước cửa phòng tắm.
Với tính cách bình thường của Trương Thuận, giờ phút này sẽ chế nhạo mấy câu, nhưng tối nay thật sự ngoan tới độ không nói một chữ dư thừa, cụp đuôi nằm xuống, chỉ xin một điều, "Có thể đừng tắt đèn không?"
Vì vậy Sở Hà mở đèn ngủ ở đầu giường, im lặng nằm xuống bên cạnh Trương Thuận.
"Anh." Trương Thuận vẫn nhịn không được xoay đầu, "Ngày mai kiếm đại sư tới coi đi, em nghĩ..."
Anh của hắn đã nhắm mắt lại.
— Trương Thuận nhìn chằm chằm bên gáy của Sở Hà, một hồi cũng không nhúc nhích.
Hắn luôn là người anh trầm tĩnh khó gần, nhưng bên gáy có một dấu vết rất rõ ràng, tuy rằng đã che dưới lớp áo trắng, nhưng bởi vì góc độ nên vẫn nhìn thấy rất rõ.
Đó là một dấu hôn.
"... Không thể nào." Đây là suy nghĩ cuối cùng của Trương Thuận trước khi hắn mất đi ý thức, gần như là cảm xúc phức tạp khó nói nên lời.
" — Mẹ nó là đứa nào mà gan quá vậy, tao mà biết thì..."
"Chán sống rồi hả, rốt cuộc là ai..."
Hết chương 2.