An Thủy ngồi bệt xuống, lấy ra đôi hài thêu, siết chặt vào lòng, nước mắt hoà cùng nước mưa. Cả người cô đều lạnh hết, gục xuống cạnh một thân cây bàng nhỏ nhắn.
Mưa ầm ầm trút xuống, những đoá hoa dường như uống quá nhiều nước, ngã nhào trên đất. Trong phút chốc, cả một vườn hoa lộng lẫy trở nên tàn phai, duy nhất thân cây bàng yếu ớt bị gió quật qua quật lại nhưng vẫn sống tốt. Mưa đánh bùn đất tung toé, văng lên trang phục, rồi thân thể cô gái vùi sâu xuống đất.
Cũng tại giờ này nhưng ở nơi khác, căn phòng dưới một ngọn nến mờ. Xung quanh gió hiu hiu lạnh, cửa sổ vô ý bị đẩy ra. Trên giường, một người đàn ông có chòm râu dưới cằm lặng lẽ đắp chăn. Ông đang rơi vào giấc ngủ, bên ngoài an tĩnh, nếu có chỉ có tiếng muỗi vo ve. Chân mày ông đột nhiên nhíu chặt.
"Cha ơi, con chết đau đớn lắm... Cha ơi, báo thù cho con..."
Âm thanh văng vẳng bên tai, ông ta giật mình mở to mắt, theo cảm tính bật dậy nhìn ra ngoài cửa, còn tưởng con gái mình về. Ông thở mấy hơi nặng nề, trán đầy mồ hôi, trong lòng có sự bất an.
Tiếp theo ông đi đến đóng lại cửa sổ, quay về giường tiếp tục ngủ.
Không gian lại thay đổi, không biết qua bao nhiêu lâu, có tiếng pháo nổ rôm rả.
Black khoanh tay, bĩu môi. "Sao đổi cảnh nữa rồi? Xem thật chóng mặt!"
Sau đó nàng nhìn qua Lý Giao, thấy hắn không đáp, nàng nói tiếp. "Anh nghĩ nhân vật nam là người thế nào?"
"Tôi không phải là hắn, không biết."
"Là tên cầm thú cũng không bằng."
Lý Giao sờ ngón tay dưới cằm nói. "Tình cảnh ép hắn làm như thế, nhưng theo diễn biến câu chuyện thì mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi!"
"Tôi thấy chưa đủ, phải băm hắn thành trăm mảnh cho cá mập ăn!" Black giật chân mày nói.
Một lát sau, kiệu hoa đưa đến, cô dâu bước vào trong. Trong lễ đường, chú rễ Nam Dương, cô dâu đương nhiên là Tiểu Mẫn. Bắt đầu nghi lễ, "Nhất bái thiên địa", "Nhị bái cao đường". Câu thứ ba "Phu thê giao bái", kết quả chưa kịp cúi người, một toán binh lính xông vào trong.
Cha của Tiểu Mẫn đứng lên, trợn mắt nhìn tất cả quát. "Các ngươi có biết đây là đâu không?"
Một người khác bước lên dẫn đầu, chính là cha của An Thủy, cầm tấm vương bài đưa lên, tức khắc mọi người đều quỳ xuống. Cha Tiểu Mẫn vô cùng bất ngờ, không cam tâm vẫn phải quỳ xuống.
"Vụ án này ta đã đưa lên triều đình, Nam Dương và Tiểu Mẫn, hai ngươi mau đưa tay chịu trói!" Cha An Thủy nói xong, lạnh lùng nhìn xuống Nam Dương. Nam Dương cũng nhận ra, ngước lên, cả người lạnh toát.
Tiểu Mẫn nhảy nhót cạnh bên cha mình. "Cha, mau cứu con, đừng để họ bắt con đi!"
Cha Tiểu Mẫn nhăn mặt nhìn vật trên tay người kia, cứng rắn với Tiểu Mẫn. "Con quỳ xuống!"
Tiếp tục chuyển biến, tràng cảnh trở nên tối tăm, cửa nhà lao đóng lại. Nam Dương và Tiểu Mẫn mặc quần áo trắng chữ đen, ngồi cạnh nhau, tóc tai rối bời. Tiểu Mẫn liên tiếp sụt sùi. "Anh đừng sợ, cha sẽ lo cho chúng ta ra ngoài!"
Còn Nam Dương thẫn thờ nhìn cửa ngục, cảm giác tuyệt vọng, mọi thứ đã mất hết.
Bên ngoài gần đó, cha An Thủy và một cai ngục nói chuyện với nhau. Cha An Thủy biết là gia đình Tiểu Mẫn có quan hệ lớn, e là không thể trả thù cho con gái. Nghĩ đến đây ông thật bất mãn, gọi cai ngục cho phép dụng hình.
"Đại nhân, việc này sợ không ổn lắm!"
"Cứ làm, có ta chịu trách nhiệm!" Cha An Thủy hạ quyết tâm nói.
Cửa ngục lạnh lẽo mở ra. Lính gác vào trong kéo hai người đi, Tiểu Mẫn có linh cảm xấu, la oai oải, Nam Dương đã trở nên mất hồn, không có phản ứng.
Cả hai cùng bị dây thừng trói lại, bỏ vào một góc tường. Bên ngoài, cha Tiểu Mẫn ngồi chờ đợi. Mấy lính gác bị đánh ngất đi, một đám người khác giả trang tiến vào.
Tiểu Mẫn bị hai người kiềm lại, không thể giãy giụa.
"Không được làm bậy! Thả ta ra! Có biết cha ta là ai không?" Cô nói xong, bị một người từ phía sau ôm cứng đầu. Người phía trước đem bàn tay bóp hàm dưới của cô, tay kia nâng lên một cây gấp vừa hơ qua lửa.
Hai đầu sắt kẹp vào lưỡi, phát ra âm thanh đốt thịt. Tiểu Mẫn có chút cục cựa, mở tròn mắt, gương mặt run rẩy. Mặc dù rất đau đớn nhưng lưỡi bị nắm chặt không thể nói. Chưa dừng lại, người kia còn dùng sức kéo ra.
Cảm giác đau đớn vừa buồn nôn như là bị trúng phải thạch tín. Rốt cuộc cái lưỡi đưa ra bên ngoài, nước dãi cùng máu đổ xuống, rất thê thảm.
Cạnh bên, Nam Dương cũng chịu cảnh tương ứng. Khác biệt ở đây, người dụng hình khi đã bắt đầu, trước mắt anh lại thấy không phải như vậy. Anh nhìn rõ hình dáng An Thủy, gương mặt đó, tím tái, miệng mỉm cười nhỏ máu. An Thủy đưa hai ngón tay bốc lấy đầu lưỡi anh, dần dần kéo ra.
Hốc mắt Nam Dương lởn vởn đỏ lên, vẫn là không thể kêu la.
Không gian trầm xuống, Lý Giao chợt lắc đầu, trước mắt nhạt nhoà liền quay về với cảnh cây bàng. Black đã sợ hãi nép phía sau lưng hắn. Quay đầu nhìn, hắn mới nhớ đến hai Quỷ Lưỡi Dài, hoá ra là Nam Dương với Tiểu Mẫn.